Mấy bạn nam bắt đầu chia ván mới, có người cười nói: “Cậu ta không ở đây không phải là vừa vặn tốt à? Tránh việc chúng ta lúc nào cũng bị thua.
Nhưng các cậu nói xem, có phải Vu Đắc Bảo nhìn trúng Tạ Miêu kia không? Nếu không, sao cứ sấn tới trước mặt người ta thế! ! ”Tạ Miêu cũng có chút buồn bực, Triển Bằng cũng không ở đây, Vu Đắc Bảo đi theo cô và Phó Linh làm gì.
“Cậu không chơi bài à?” Cô hỏi bạn nam đút hai tay vào túi đi ở bên cạnh mình.
“Trình độ của bọn họ kém xa cậu, chơi không vui.
”Vu Đắc Bảo hờ hững cười một tiếng, nghiêng đầu hỏi cô: “Các cậu định đi đâu thế?”Tạ Miêu nhớ rõ đa số con trai đều không thích đi dạo phố với con gái nên nói thẳng: “Chúng tôi định đi mua sắm ở cửa hàng bách hoá.
”Vu Đắc Bảo nghe vậy thì quả nhiên nhăn mày lại: “Cửa hàng bách hoá thì có gì hay để đi dạo? Vẫn nên tới công viên đi, tôi nghe nói ở gần đây xây một cái công viên không tệ đâu.
”“Vậy cậu tự mình đi đi.
” Tạ Miêu xua xua tay với cậu ta: “Chúng tôi còn muốn mua chút đồ.
”Vu Đắc Bảo nghẹn lại: “Được rồi, đi dạo phố thì đi dạo phố, tôi cũng xem xem.
”Cậu ta cảm thấy cửa hàng bách hoá ở tỉnh thành có lớn thì cũng sẽ không lớn hơn ở thành phố quá nhiều, ước chừng không đến một giờ đã đi hết.
Ai ngờ cái gọi là đi dạo phố của con gái căn bản không giống với suy nghĩ của cậu ta, muốn mua thì xem, đồ không mua cũng có thể xem một lúc lâu.
Hai cô gái nhỏ đứng ở chỗ bán khăn quàng cổ một lúc lâu, còn cầm lên khoa tay múa chân một trận, cuối cùng lại không mua một cái nào.
Vu Đắc Bảo thật sự không chịu được: “Các cậu không mua à?”Tạ Miêu: “Mẹ tôi đan còn đẹp hơn cái kia.
”Phó Linh: “Tôi không mang nhiều tiền như vậy.
”Vu Đắc Bảo quả thực muốn phát điên: “Không mua mà các cậu còn ở chỗ đó xem một lúc lâu?”“Không mua thì không thể xem à?” Tạ Miêu liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Đi dạo phố, chính là để hưởng thụ quá trình.
”Vu Đắc Bảo: “! ! ”Mãi đến khi Tạ Miêu và Phó Linh đi vệ sinh, Vu Đắc Bảo mới bực bội cúi đầu vò tóc, dựa vào bên tường để thở dốc.
Thật không biết hai cô gái nhỏ trông gầy yếu mảnh mai như vậy thì thể lực ở đâu mà tốt như vậy, đây là gần hết buổi sáng rồi, các cô cũng không ngại mệt.
Trong nhà vệ sinh, Tạ Miêu chịu đựng mùi giải quyết xong, nhanh chóng lôi kéo Phó Linh ra ngoài.
“Sắp giữa trưa rồi, không phải chúng ta cần phải trở về à?” Phó Linh nhỏ giọng hỏi cô.
“Ừ.
” Tạ Miêu lấy tay che mũi, giọng nói mơ hồ không rõ: “Dù sao tớ cũng đã mua hết mọi thứ, có thể về rồi.
”Ai ngờ đi ra vừa mới hít một hơi không khí tươi mới, Vu Đắc Bảo đứng ở cách đó không xa quan sát Phó Linh: “Cậu