Mặc dù cô và thiếu niên đẹp trai ốm yếu chỉ có duyên gặp mặt vài lần nhưng lại có ấn tượng rất sâu đối với cậu, cũng không biết tại sao cậu lại viết thư cho cô.Còn đang nghi hoặc, cô đã nghe dì Viên hỏi như vậy, cô liền thuận miệng trả lời: “Cháu còn chưa tốt nghiệp cấp ba đâu.”“Việc này cũng không thể nói như vậy, cậu người yêu của cháu ưu tú như vậy, lên đại học thì không biết có bao nhiêu cô gái nhớ thương đâu.
Cháu không nhanh chóng giữ cậu ta đi, không sợ cậu ấy bị người bắt đi à?”Dì Viên cười cô một câu, lại xách phích nước nóng trống không lên: “Hiện tại không để tâm, cẩn thận sau này khóc nhè đấy.”Bây giờ Tạ Miêu đang vội vàng nâng cao bản thân để vào Bắc Đại, căn bản không có quá nhiều thời gian và sức lực để chia cho Cố Hàm Giang.Lại nói, nếu Cố Hàm Giang thật sự là kiểu người có thể dễ dàng bị các cô gái bắt cóc đi, vậy cũng không đáng giá để cô thích, cần gì phải tốn tâm tư giữ lấy?Tạ Miêu chỉ cười cười không nhiều lời, cầm hai bức thư đi lên tầng.Trở lại phòng ngủ, cô mở thư của Hạ Đào trước.Chữ của Hạ Đào cũng đẹp như người cậu vậy, xinh xắn, thanh tú, thoạt nhìn vô cùng sạch sẽ.Mở đầu bức thư, đầu tiên cậu lại trịnh trọng nói cảm ơn Tạ Miêu một lần nữa vì ngày đó cô đã giúp đỡ cậu, nói với Tạ Miêu rằng bởi vì uống thuốc kịp thời nên lần này cậu phát bệnh cũng không có gì đáng ngại, hiện giờ đã xuất viện quay lại trường học tiếp tục đi học.Tiếp theo cậu nói cho Tạ Miêu biết, kì thi quốc gia sang năm sẽ diễn ra vào tháng tư, tỉnh quyết định năm sau sẽ bắt đầu thành lập đội tuyển cấp tỉnh để chuẩn bị thi quốc gia.Năm nay, đội tuyển cấp tỉnh có sáu người mỗi môn, sang năm có thể sẽ mở rộng thành mười người.
Cậu nghe nói cô thi Tiếng Anh không tệ ở thi vòng loại, vào top 10 toàn tỉnh, không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là có hi vọng vào đội tỉnh.Sau khi lộ ra không ít tin tức mà có thể bên ngoài còn chưa biết cho Tạ Miêu trước, Hạ Đào mới viết trong phần cuối thư: “Tôi thật lòng yêu thích Tiếng Anh, tin rằng cậu cũng giống như tôi.
Hy vọng có cơ hội trở thành đồng đội của cậu, Tạ Miêu, sang năm chúng ta gặp nhau ở đội tuyển tỉnh.”Thật sự có nhiều tin tức trong bức thư này, Tạ Miêu xem lại hai lần, mới có thể tiêu hóa được.Ăn một quả khế, trả một cục vàng*.*Trong bản raw tiếng Trung là “cho tôi quả đu đủ, trả bằng những thứ tinh xảo”, đó là một ẩn dụ của sự cảm ơn lẫn nhau.Không ngờ cô chỉ làm một chuyện nhỏ không tốn sức gì, thế mà Hạ Đào lại sẽ đặc biệt viết thư