“Ừ, tìm được người đỡ đẻ lúc trước cho cô ta rồi.” giọng của Cố Hàm Giang rất trầm: “Bố cô ta mới vừa gây chuyện chạy trốn thì bị bắt, mẹ và cô của cô ta liền nói nhặt được.
Anh nghĩ rằng bọn họ muốn giúp bố cô ta thoát tội nên cố ý mạo danh thay thế.”Bố Kiều lúc trước vì kiếm ăn mà dắt vợ con buôn ba, hộ khẩu của con gái đều là sau khi lên tỉnh mới làm.Bởi vì như thế, láng giềng quê nhà đều không rõ có phải Kiều Hựu An là con ruột hay không, tài liệu hộ khẩu cũng rất khó tra ra.Cố Hàm Giang vẫn từ những lời vô tình nói của mẹ Kiều mà suy đoán vài nơi có thể bọn họ đã từng sống, tốn rất nhiều công sức tìm kiếm mới có chút manh mối.Tạ Miêu vừa mấy chữ mạo danh thay thế, trong lòng đập thình thịch.Cô nghĩ tới lần đó Kiều Hựu An trang điểm giống Phó Linh rồi kêu cô là chị dâu, nghĩ đến cái chết khó hiểu của Kiều Hựu An và cuộc điện thoại kia.Nếu lúc trước nhà họ Kiều muốn mạo danh thay thế, lúc này Kiều Hựu An chết, có phải chỉ là một cái bẫy rập hay không?Cô nhanh chân đuổi kịp bước chân của Cố Hàm Giang, tay túm chặt tay anh, vội vàng kể chuyện điện thoại.Cố Hàm Giang nghe vậy thì ánh mắt càng tối, sự hung tàn dưới đáy mắt thoắt ẩn thoắt hiện, cuối cùng lại bị anh ngăn chặn.Anh hít sâu một hơi, đứng tại chỗ gọi vài người của mình tới chờ ở bên ngoài.
“Chúng tôi vào trước xem tình huống, nếu lâu quá không ra, hoặc là ầm ĩ gì, các cậu cứ xông vào.
Còn nữa, hỏi thăm An An có tới chưa, nếu còn chưa tới thì khi nhìn thấy con bé cứ đánh ngất để trên xe...”Nếu lần này người họ Kiều thật có ý định mạo danh thay thế, chỉ bằng mấy mẹ con nhà bọn họ thì sợ là rất khó làm được.Sợ là người họ Kiều có đồng lõa, Phó Linh lại không ở nhà họ Kiều.
Bọn họ dẫn người xông vào như thế thì không khác gì rút dây động rừng.Qua mười mấy năm, Cố Hàm Giang không dám đánh cuộc, chỉ có thể cẩn thận lựa chọn cách tương đối ổn thỏa, đi vào xem trước.Anh gõ cửa, rất nhanh đã có người tới, là mẹ Kiều.Nhìn thấy Tạ Miêu thì bà ta giật mình: “Chị dâu của Phó Linh, sao con lại tới đây?”Tạ Miêu đã điều chỉnh vẻ mặt, sắc mặt đau đớn kịch liệt: “Dì, con và Hàm Giang nghe nói Kiều Hựu An không còn nữa, nghĩ đến mùa đông năm trước trở về, con bé vì Phó Linh mà bị đâm một đao, thật sự đau lòng nên muốn đến xem.”Mẹ Kiều nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ bi thương, con mắt vừa hồng vừa sưng đọng chút nước.“Các con cũng biết sao...”Bà ta nghẹn ngào, như vừa định nói cái gì, hỏi Tạ Miêu: “Bọn họ là...?”“Bạn trai con, cùng với hai đứa em trai của con.
Sợ người nhà không đủ người nên bọn họ muốn tới giúp đỡ.”Tạ Kiến Quân nghe vậy, lập tức gật đầu với mẹ Kiều: