Trên khung cửa phòng, rõ ràng có một vết máu chưa khô.
Chỉ là phòng ở nhà họ Kiều không tu sửa rất lâu nên màu sơn sẫm lại, không nhìn kỹ thì sẽ không chú ý.
Nghĩ đến động tác nhìn lén của em trai Kiều Hựu An, trong lòng Tạ Miêu lập tức có suy nghĩ không ổn.
Sắc mặt Cố Hàm Giang cũng thay đổi.
Anh đứng lên, quăng cái ly trong tay lên mặt đất, nhân lúc mẹ con nhà họ Kiều còn ngây người mà nhanh chóng vào trong phòng.
Lúc đó em trai Kiều Hựu An luống cuống, duỗi tay muốn cản anh lại.
Mẹ Kiều cũng biến sắc: “Cậu muốn làm gì?”Cố Hàm Giang không nói lời nào, chỉ đen mặt đẩy em trai Kiều Hựu An ra, nhấc chân đá cửa phòng ra.
Cùng thời gian, Tạ Kiến Quân cùng Tạ Kiến Trung cũng nhanh chóng đứng dậy, mỗi người đè mẹ con nhà họ Kiều lại.
“Rầm” một tiếng, cửa gỗ bị đá văng, đập vào tường lại đột nhiên bắn ngược trở về.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, phòng trong lại không có ai, không có Phó Linh, cũng không có đồng lõa sẽ xuất hiện trong tưởng tượng.
Cố Hàm Giang cùng Tạ Miêu đồng thời chau mày.
Mẹ Kiều bị đè lại thấy vậy, lập tức khóc lớn lên: “Không muốn sống nữa, thật không muốn sống nữa! An An mới vừa ra đi, người khác liền tới đám tang của con bé gây chuyện, đây không phải là muốn mạng của tôi sao?”Bà ta không nhắc tới hai chữ An An còn đỡ, nhắc tới, không khí quanh người Cố Hàm Giang lập tức lạnh như băng.
“Câm miệng!”Anh lạnh giọng nói, vào phòng liền cửa tủ quần áo.
Không có, không có! Kéo hết hai tủ quần áo ra, bên trong ngoại trừ quần áo, cái gì cũng không có.
“Mấy người muốn làm gì? Vào nhà cướp đồ sao? Nhà của chúng tôi thế nào không lẽ cậu! ”Mẹ Kiều lại muốn kêu khóc, kêu bị Tạ Kiến Trung mất kiên nhẫn che miệng.
Lúc này, Cố Hàm Giang đã tìm khắp nơi có thể giấu người trong phòng, lại không thu hoạch được gì.
Anh cau mày lần nữa nhìn vết máu còn đọng trên khung cửa, đang chuẩn bị đến chỗ khác tìm xem, Tạ Miêu đột nhiên tinh mắt nhìn thấy vết máu nhỏ trên nền xi măng cạnh giường: “Giường, lật giường lên!”Em trai Kiều Hựu An đang bị che miệng thì trắng mặt, bên kia, Cố Hàm Giang một phen kéo chiếc giường thấp lên.
Không khí dừng lại trong một cái chớp mắt, đừng nói là Cố Hàm Giang cùng Tạ Miêu, ngay cả Tạ Kiến Quân cùng Tạ Kiến Trung cũng giận đỏ mắt.
Trong một diện tích vừa hẹp vừa nhỏ, hai mắt cô gái nhắm nghiền, bị cuốn thành một tư thế vặn vẹo hết mức, nhét ở bên trong.
Không gian của ngăn giường nhỏ hợp không chứa đủ thân thể của cô ấy, bị uốn đến mức không có khe hở.
Mà trên thái dương và miệng của cô ấy còn ở không ngừng chảy máu, màu máu chói mắt đỏ thắm trượt theo gò má tái nhợt.
Tạ Miêu nặng lòng, chỉ cảm thấy ầm ầm, đầu váng mắt hoa.
Vẫn là Cố Hàm Giang miễn cưỡng kiềm nén cảm xúc, cứng đờ đi lên trước, chậm rãi