“Hơn nữa, lần này bạn Tạ Miêu viết đúng hết, có thể thấy bình thường học hành vô cùng nghiêm túc.
Hy vọng lần này những học sinh làm sai từ ba chỗ trở lên có thể noi gương bạn Tạ Miêu, cũng mong những bạn viết bằng tay phải còn không nắn nót bằng người ta viết tay trái chú ý vấn đề chữ viết, bài thi sẽ có điểm trình bày đấy.
”Ngô Thục Cầm-một-thoáng-hồ-đồ làm-sai-ba-chỗ: “! ”Đám học sinh-có-kiểu-chữ-độc-lạ-sánh-ngang-với-gà-bới: “! ”Bao nhiêu ánh mắt săm soi đổ dồn về phía cô, đây chính là con nhà người ta trong truyền thuyết đây mà.
Kiếp trước Tạ Miêu là một học sinh cá biệt trong lớp, là kiểu học sinh phải rất cố gắng mới không bị một đám học bá bỏ rơi quá xa, chưa từng được trải qua loại đối đãi như này.
Trong khoảnh khắc bị các kiểu ánh mắt ngưỡng mộ ghen tỵ thù địch bao vây, cô vội vàng vén ống tay áo lên nhìn cánh tay nhỏ nhắn của mình, lại sờ cái eo thon nhỏ của mình.
May mà không bị sưng lên.
Một phía khác, nhìn thấy từng khoanh đỏ trên bài văn, mặt Ngô Thục Cầm đỏ bừng lên, sợ người khác nhìn thấy nên vội vàng nhét vào trong gầm bàn.
Đúng lúc này, nam sinh ngồi sau đá ghế cô ta, “Thế nào? Tôi nói đúng chứ? Lần này cậu còn có gì để nói nữa?”Ngô Thục Cầm vốn đang chột dạ bị dọa cho hết hồn, mặt càng thêm nóng bừng bừng.
“Đang học đấy cậu làm gì thế?” Cô ta thẹn quá hóa giận quay đầu lại trừng đối phương một cái.
Nam sinh: “Dám cá dám thua, không phải cậu định ăn quỵt chứ?”“Chẳng phải cậu nói đó là đồ chơi của cánh con gái, cậu không cần sao?”“Tôi có thể lấy về cho em gái tôi.
”Ngô Thục Cầm: “! ”Dạo này sao cô ta lại đen đủi như vậy aaaaaa!Ngô Thục Cầm tự kỷ, cho đến buổi chiều bắt đầu vào học, cảm xúc vẫn ở trạng thái thấp lẹt đẹt như cũ.
Cái người cho cô ta một kích vào tim đầu tiên vào tối qua là Cố Hàm Giang, lại nhận được một chồng sách giáo khoa cậu em họ Ngô Chính Phương mang từ nhà đến.
“Uây, sách giáo khoa cấp hai mà anh cần, nhiều quá nên em đoán anh cũng không cầm về được, tìm trước cho anh sách lớp 7 này.
”Cố Hàm Giang nhận lấy xem qua một lát, sau khi xác nhận không thiếu quyển nào mới gật đầu với cậu em, “Cảm ơn.
”Ngô Chính Văn không khỏi tò mò, “Anh Hàm Giang, anh cần sách này làm gì thế?”“Xem đại vậy.
” Cố Hàm Giang xếp sách ngay ngắn vào gầm bàn của mình.
Ánh mắt của Ngô Chính Văn dời xuống vết thương nhỏ trên tay anh ta, “Anh vẫn