Một bên khác, Lạc Di cũng ném cái sọt trúc đã đeo cả quãng đường dài rồi, cô đặt mông ngồi xuống đất, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cả người rã rời không chịu nổi, mệt chết bảo bảo rồi.
Chuyện kiếm tiền này cũng khó quá, chỉ mỗi việc đi con đường núi này thôi đã quá sức rồi, chớ nói chi là chuyển đồ hái được xuống.
Lạc Nhiên hớn hở xoay quanh cô, gọi chị à chị ơi, cái miệng nhỏ rất ngọt, còn lấy bánh cao lương đã lén lút để dành cho Lạc Di ăn nữa.
Lạc Di đưa một cái hạt dẻ đã nướng chín ra, Lạc Nhiên ăn hạt dẻ nướng thơm ngào ngạt, lập tức cười tươi như hoa nở.
Phòng y tế của đội ở ngay dưới chân núi, vốn là một căn nhà bỏ hoang trong thôn, sau khi thu dọn lại một chút thì trở thành phòng y tế của đội, tổng cộng có hai gian phòng đơn sơ, một gian phòng sung làm phòng khám, một gian phòng cho người ở, cung cấp cho thầy thuốc Lý ở đây.
Dưới ánh đèn lờ mờ, thầy thuốc Lý nhìn chỗ thảo dược rồi lại nhìn cô gái nhỏ với nụ cười ngại ngùng, ông ấy có chút kinh ngạc: “Không sai, đúng là trọng lâu, là Lạc Di phát hiện sao?”Ngoại trừ trọng lâu thì còn có lá dâu tằm, cỏ xa tiền, cây thạch xương bồ, cây kim ngân… chủng loại rất phong phú, đều không sai loại nào.
Lạc Quốc Vinh cười toét miệng, mặt mày hớn