Lạc Xuân Mai thì càng không để mắt đến thành tích thực tế của mình, thành thích thì có gì mà quan trọng, quan trọng nhất là bay lên cây làm Phượng Hoàng.
Đương nhiên, đi học là con đường tắt tốt nhất để trốn tránh lao động, trước khi kết hôn phải luôn đi học.
“Chú ba, chú đang chê cháu ăn nhiều hơn mấy miếng cơm sao.
” Hốc mắt cô ta ửng đỏ, làm ra dáng vẻ sắp khóc: “Vậy cháu sẽ ra ngoài tìm xem có gì có thể ăn không, nói không chừng may mắn còn có thể kiếm được mấy con cá, ăn cá rồi thì chú đừng giận cháu nữa.
”Giọng nói của cô ta khẽ run, mang theo tiếng khóc, điềm đạm đáng thương, rất giống với con dâu nuôi từ bé bị áp bức trong xã hội cũ, làm cho lòng người cảm thấy khó chịu.
Mấy người cảm tính còn đỏ cả vành mắt: “Quốc Vinh, cậu cũng quá không tử tế rồi đó, trước kia cũng ăn không ít đồ của Xuân Mai rồi, sao mà vẫn nhìn không vừa mắt con bé thế? Làm người phải có lương tâm.
”Động một chút là Lạc Xuân Mai lại xách một con cá, một rổ hoa quả rừng trở về, tất cả mọi người đều nhìn thấy, không biết là ghen tỵ như thế nào, hận không thể biến cô ta thành con nhà mình.
Hết lúc này đến lần khác, người nhà họ Lạc không biết đường mà quý trọng, tức chết đi được.
Thanh danh của Lạc Quốc Vinh rất