Cơn tức của Lạc Quốc Vinh xông lên não, hùng hùng hổ hổ chất vấn: “Sao mà không nhắc đến nữa, là cô chột dạ chứ gì.
”Hai bên nói chuyện với nhau lộ ra Lạc Quốc Vinh rất quá đáng.
Mọi người đau lòng vì Lạc Xuân Mai, nhao nhao đứng ra nói đỡ: “Lạc Quốc Vinh, cậu thật là quá đáng, mắc gì mà suốt ngày cứ bắt nạt cháu gái thế hả, tôi khinh thường cậu.
”“Lạc Quốc Vinh, xin cậu làm người đi.
”Lạc Quốc Vinh tức đến nỗi toàn thân run rẩy, một đám người mắt mù.
Trong tiếng chỉ trích của mọi người, khóe miệng Lạc Xuân Mai hơi nhếch lên, chú ba thì lưu manh vô lại, nhưng mà đầu óc lại không thông minh lắm, rất dễ dàng xúc động, sức chiến đấu cũng chỉ có thế thôi.
Nhưng mà vào lúc này, một giọng nói giòn tan vang lên:“Cha, bà nội nói, chị họ tương lai phải bay lên cao, gả cho quan lớn, tay đeo vàng đeo bạc, chị ấy sinh ra đã cao quý hơn đám dân quê chúng ta, cha bớt nói vài câu đi, đừng làm mất lòng người ta, tương lai người không may chính là chúng ta đó.
”Là Lạc Di, cô tỏ ra vẻ mặt khiếp sợ tiến lên kéo ống tay áo Lạc Quốc Vinh, kéo ông vào phòng của nhà mình, không cho Lạc Xuân Mai cơ hội giải thích.
Để lại đám dân quê với vẻ mặt sững sờ nhìn về phía Lạc Xuân Mai, thần sắc mỗi người một khác.
Bay lên cao? Gả cho quan lớn? Nói dễ nghe chút thì là chí hướng rộng