“Thực ra thì chị họ không cần làm gì cũng đã là người thắng.
”Ăn mặc là độc nhất ở trong nhà, còn có tiền tiêu vặt nữa, đáng tiếc, cô ta quá tham lam, được voi đòi tiên, hận không thể giẫm nát nhà Lạc Di dưới lòng bàn chân.
Ngô Tiểu Thanh sờ sờ đầu con gái: “Tiểu Di à, con phải lấy lại công bằng cho cha mẹ, cha mẹ trông cậy vào con hết đấy.
”Đời này bà cứ như vậy thôi, nhưng mà con gái thì không giống, con bé tư chất thông minh, có cơ hội trở mình.
Người khác nhờ cha mẹ, bà nhờ con gái, không có vấn đề gì hết!“Được ạ.
” Lạc Di mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt đen nhánh sáng long lanh.
Được thôi, cô là hy vọng của cả nhà.
“Con cũng cố gắng phấn đấu.
” Lạc Nhiên ở bên cạnh kêu lên, ngây thơ xích đầu lại, muốn được vuốt ve.
Thực ra nó căn bản không biết là mẹ và chị gái nói có ý gì, chỉ là muốn góp vui thôi.
Ngô Tiểu Thanh mỉm cười, cũng đưa tay ra sờ sờ đầu thằng bé, nhóc con hài lòng cười tươi.
Bọn họ đi mười mấy cây số, cuối cùng cũng đã đến trường tiểu học ở thôn Hồng Tinh bên cạnh.
Trường học rất nhỏ bé rất đơn sơ, được sửa chữa từ nhà thờ họ trước đây, vách tường cũ kỹ rách nát, bên trong được chia thành mấy phòng nhỏ.
Đang là giờ nghỉ giải lao, một đám trẻ con chơi đùa với nhau, tiếng cười vô tư truyền đi