Lâm Xuân Hoa rất vui, dặn dò Cố Uyển: “Cháu nghe lời thím nghỉ ngơi đi, thím phải đi nói chuyện với với ba của Chí Quân, lát nữa quay lại thăm cháu.”
Sau đó, bà ấy hấp tấp chạy ra ngoài.
Cố Uyển còn nghe được tiếng bà ấy kích động nói chuyện với ba mẹ mình ngoài sân: “Chân của Chí Quân nhà em đã khỏi rồi, em phải nói chuyện với Đại Hữu, để ông ấy cũng vui"
Sau đó là tiếng bước chân đi xa.
Mấy giây sau, Cố Uyển nghe tiếng mẹ mình nói ngoài sân: “Không phải, cái này, cô ấy mới biết à."
Bà ấy không khỏi cười khẽ, Tần Chí Quân lúng túng sờ mũi.
Lúc này, đối với việc được gả vào nhà họ Tần, Cố Uyển vô cùng mong chờ, không chỉ bởi vì Tần Chí Quân.
Nhưng nghĩ đến chuyện không biết bao lâu nữa Xích Hồ ấn mới có thể biến mất, nhìn thấy Tần Chí Quân, Cố Uyển lại hơi buồn, nếu không kết hôn mà ngày ngày ở bên nhau cũng thật khó xử.
Rốt cuộc vẫn là trai chưa vợ, gái chưa chồng.
Tần Chí Quân cũng không tiện ở lại trong phòng Cố Uyển lâu.
Anh nhỏ giọng hỏi Cố Uyển: “Ban ngày còn sợ không? Lát nữa anh bảo Hiểu Muội đến đây với em nhé?”
Nghe anh nói đến đây, Cố Uyển càng buồn hơn, Hiểu Muội ở đây cũng vô dụng.
Tần Chí Quân thấy cô cái gì cũng lộ hết ra ngoài mặt, trong lòng đối với việc Cố Uyển không muốn rời xa mình cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Anh suy nghĩ rồi nói: "Hay là hôm nay anh ngồi ngoài sân nhà em nhé?"
Ánh mắt Cố Uyển sáng rực lên, cách càng gần càng tốt, nhưng mà, liệu có kì quái không? Người khác nhìn thấy sẽ nói anh thế nào?
Nhìn thấy ánh mắt Cố Uyển sáng lên, anh cười, đưa tay xoa đầu cô nhóc, nói: “Vậy em ngoan ngoãn nằm nghỉ đi, anh ra ngoài ngồi.”
Căn nhà gạch ngói xanh rộng rãi phía Đông thôn là nhà của đại đội trưởng của thôn, Trương Kiến Quốc.
Cố Kim Phú vác cuốc đi qua nhà Trương Kiến Quốc, thò đầu vào sân xem thử nhìn thấy ông ấy đang ngồi trong sân, bên chân là ấm trà tráng men ông ấy thường dùng.
Thấy Cố Kim Phú nhìn vào trong, ông ấy mỉm cười chào hỏi: “Hôm nay Kim Phú đi làm sớm thế, thật hiếm thấy”
Cố Kim Phú cười ha ha, thuận chân tiến vào sân: “Đội trưởng dậy sớm quá, đã ăn sáng chưa?"
Trương Kiến Quốc thấy vậy thì biết là có chuyện, nên đứng dậy kéo ghế gọi ông ta tới ngồi.
Cố Kim Phú cũng không khách khí, ông ta đi ra ruộng là giả, tìm Trương Kiến Quốc mới là thật.
Dựa cái quốc vào tường, ông ta kéo ghế đến ngồi gần Trương Kiến Quốc, liếc thấy xung quanh không có ai mới nói: “Đội trưởng, tôi cũng băn khoăn cả đêm không ngủ rồi, do dự rất lâu.
Ban nãy đi qua cửa nhà anh, thấy anh gọi tôi, tôi nghĩ nên nói chuyện này với anh.
Đây không chỉ là chuyện của riêng nhà họ Cố chúng tôi, trên đội chúng ta còn là một tập thể nữa.”
Trương Kiến Quốc nhìn ông ta, thầm nghĩ nếu tôi không gọi cậu, cậu sẽ không vào sao.
Ông ấy cười hỏi: “Có chuyện lớn gì mà khiến cậu cả đêm không ngủ thế.”
Cố Kim Phú nhích lại gần Trương Kiến Quốc, hạ giọng xuống, hơi thần bí nói: “Nhà chú hai nhà tôi đó, hôm qua có một đạo sĩ đi vào, mặc dù trên người không mặc áo đạo sĩ chính thống, nhưng búi tóc thì không sai, làm gì có người nào bình thường lại để tóc dài, búi lên chứ.
Cái này là mê tín của thời phong kiến, đội phải quản đó.”
Trương Kiến Quốc nhìn ông ta, lòng thầm mắng đúng là trò vui thất đức.
Con cả nhà họ Cố đúng là xấu xa, nhiều năm qua, ngoại trừ chờ cơ hội đánh chết Cố Kim Thịnh thì chẳng có chút tiền đồ gì, chỉ trông mong người ta gặp xui xẻo, nên mới không ngủ một đêm, sáng sớm tới tố cáo láo.
Ông ấy cười ha ha, nhìn Cố Kim Phú, nói:
“Kim Phú, cậu làm chuyện này thật không đúng.
Chuyện của nhà họ Cố các người, tôi sẽ không dính vào.
Chỉ tính chuyện mà cậu nói thôi, nếu là đặt ở mấy năm kia, em cậu đã có thể lột da cậu rồi.
Nói đến hiện tại, Nhà nước cũng không còn như trước kia nữa, Ủy ban Cách mạng huyện cũng đã đổi thành huyện ủy và chính quyền huyện rồi, cậu không tố cáo được đâu.
Cậu mau về đi thôi, tôi sẽ xem như chưa nghe thấy chuyện này.”
Cố Kim Phú bị ông ấy nói vậy làm cho lúng túng, mặt xấu hổ không dám nói gì, chỉ hạ hông nói: “Anh nói nặng quá rồi, sao tôi có thể có ý ấy chứ, tôi làm anh, chỉ lo lắng cho em trai mình thôi, vừa rồi cũng chỉ muốn anh chỉ bảo nó mấy câu, anh nói vậy tôi thật khó ăn khó nói."
Trương Kiến Quốc cười mỉa, nói: “Có dễ ăn nói hay không tôi cũng phải nói thẳng với cậu, chịu khó làm việc thì tốt hơn tất cả.
Năm xưa Kim Thịnh ra ở riêng không có gì cả, mấy năm qua vùi đầu khổ cực làm việc mới được như hôm nay.
Cậu mau về đi, tôi cũng sắp vào lên đội rồi.”
Đây chính là đuổi khách.
Về lí mà nói thì ông ấy và Cố Kim Phú cùng một thế hệ, không đến phiên ông ấy giảng đạo, nhưng ông ấy lại không nhìn được bộ dạng kia của ông ta, siêng ăn lười làm, chuyên đi gây chuyện.
Mà cái chuyện này, nếu là mấy năm trước thì có thể quậy đến mức người ta ly tán vợ con cũng không chừng.
Hổ dữ không ăn thịt con, súc sinh còn có tình thân nữa là.
Cố Kim Phú mất hết mặt mũi, cười mỉa vác cuốc rời đi.
Chuyện này tới đây coi như xong.
Đến nửa buổi sáng.
Trương Kiến Quốc nghe được kế toán trong đội nói chân của Tần Chí Quân đã khỏi rồi, đang ở trong nhà Cố Kim Thịnh, dạy võ cho Cố Siêu.
Trương Kiến Quốc có thể leo được tới vị trí hôm nay, lại đứng vững được, trong lòng đương nhiên phải có tính toán.
Trong thôn, người có tiền đồ nhất chính là Tần Chí Quân, chân của anh khỏi rồi có thể không có triển vọng sao.
Nghe nói anh đang ở nhà Cố Kim Thịnh, ông ấy không khỏi để ý nhiều hơn.
Lúc ra ngoài làm việc, ông ấy đi qua nhà họ Tần, nói chuyện với Tần Đại Hữu.
Lúc biết được chân của Tần Chí Quân được chữa khỏi thế nào, trong lòng ông ấy thiếu chút nữa là mắng chết Cố Kim Phú.
Trò vui thất đức, cái gì mà đạo sĩ từ đâu đến chạy tới nhà họ Cố chứ, người ta là bác sĩ mà lãnh đạo của Tần Chí Quân mời đến.
Ông ta không dám làm gì nhà họ Tần, lại đạp em trai, em dâu mình, bới móc chuyện ấy ra, còn muốn kéo theo ông ấy nữa.
Ông ấy càng nghĩ càng không muốn gặp lại Cố Kim Phú nữa.
Chuyện ấy cứ thế qua mà không tạo nên gợn sóng nào, thậm chí hai nhà Tần – Cố còn không biết có chuyện này nữa.
Buổi tối, lúc ăn cơm, Lâm Xuân Hoa nhắc đến chuyện đám cưới với Tần Chí Quân.
“Ngày trước chân con không tốt, nói là cho Tiểu Uyển nửa năm để con con bé suy nghĩ cẩn thận, mẹ thấy tới giờ Tiểu Uyển cũng chưa từng nghĩ tới sẽ cân nhắc chuyện này.
Bây giờ chân con cũng khỏi rồi, đám cưới của Chí Cương và Quyên Tử sẽ tổ chức vào tháng Mười Hai.
Mẹ thấy hay là con và Tiểu Uyển chọn ngày cưới tháng Mười đi?"
Bàn tay cầm đũa của Tần Chí Quân dừng lại, tháng Mười kết hôn, vậy là tháng sau rồi.
Anh cũng rất muốn, nhưng cô nhóc kia