Cố Uyển chưa từng nghĩ đến Tần Chí Quân phải về quân đội, hơn nữa đơn vị đồn trú còn gọi điện thoại tới nhanh như vậy, trong lòng cô thật sự lo lắng.
Khi Tần Chí Quân quay về phòng hỏi cô và Tần Hiểu Muội có muốn đi lên thị trấn cùng hay không, cô thất thần từ chối.
Sau khi Tần Chí Quân đi không bao lâu, cô cũng về nhà.
Mấy ngày này bởi vì phần lớn thời gian đều ở bên cạnh Tần Chí Quân, thật ra cô không chú ý đến vết bớt kia mỗi ngày, chính là không xuất hiện đau đớn giống ngày bị thương, cái đuôi không tiếp tục dài ra nữa, nhưng cũng không biến mất.
C.ởi quần áo và vải quấn nhìn một chút, bộ phận phai màu đã khôi phục lại rất nhiều, hiện giờ là màu hồng nhạt, nhưng mấu chốt là Tần Chí Quân sắp về bộ đội, nhất thời cô thật sự không biết nên làm gì, ở trong phòng suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm được lối ra.
Lúc ấy con thú khế ước kia để lại một câu không rõ ràng, nói bây giờ cô lập gia đình thì sẽ hại đối phương.
Cũng không biết Tần Chí Quân vội vã lên thị trấn làm gì, đành phải chờ anh về quay rồi hỏi thăm thời gian cụ thể lúc nào anh về đơn vị.
Khi mặc lại quần áo, chiếc áo lót bó sát người khiến cô khó chịu muốn chết, gần đây phần ngực thường xuyên đau nhức, sợ là có chút liên quan tới chiếc áo lót không vừa vặn, Cố Uyển đi tìm Chúc Phượng Tiên nói muốn xin phiếu vải và tiền mua hai cái áo trong, Chúc Phượng Tiên nhăn mày tới mức có thể kẹp chết muỗi.
“Con gái mua nhiều áo trong như vậy làm gì, thứ đó mặc ở bên trong cũng không ai nhìn thấy được, nhà chúng ta cũng không có bao nhiêu phiếu vải, sao có thể đưa soàn soạt cho một mình con, chị dâu con có thể không có ý kiến gì sao.”
Cố Uyển đỏ mặt, nhưng mặc áo trong không vừa vặn thật sự rất khó chịu, chỉ là cô không nói nguyên nhân này ra.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
2.
Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
3.
Sống Như Hoa Mùa Hạ
4.
Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
=====================================
Chúc Phượng Tiên thấy cô như vậy, thì khuyên nhủ: “Không phải không lâu trước đây Chí Quân còn mua cho con bộ váy rất đẹp sao? Mặc lên người không biết bao nhiêu người trong thôn thèm khát muốn chết, con cũng đừng để ý áo trong gì đó như vậy.”
Cố Uyển không nói nhiều thêm gì nữa, gật đầu về phòng của mình, chờ Chúc Phượng Tiên vừa đi ra ngoài, cô lấy dao chẻ củi đi thẳng lên núi, cũng không dám lấy sọt và cây gậy lúc trước quen dùng, sợ người trong nhà phát hiện không thấy hai thứ đó thì đoán ra được cô bắt gà rừng tích cóp tiền riêng.
Từ lần trước bị thương ở trong núi, không ai cho cô đi vào trong núi nữa, nhưng trong lòng cô biết rõ, con chim đại bàng kia không giống chim thú bình thường trong núi, không thể nào gặp thường xuyên, thay vì xin mẹ tiền đi mua đồ, không bằng tự mình lặng lẽ vào núi nhặt đồ và thực phẩm để đổi tiền.
Cô săn gà rừng rất thuận tay, hơn một tiếng đồng hồ thu hoạch được bốn con, cô tìm một chỗ ở trên núi để giấu đồ, cầm dao chẻ củi chặt một bó củi nhỏ rồi về nhà.
Lúc này đã tới giờ nấu cơm trưa, Vương Thuỷ Anh thấy cô xách bó củi, mắt sáng rực lên, hỏi: “Tiểu Uyển, em lên trên núi?”
Cố Uyển không giỏi nói dối, nét mặt cũng không tự nhiên như vậy, chỉ cúi đầu không nhìn chị dâu cả của mình, thấp giọng đáp lại một câu: “Vâng, chặt chút củi ở bên cạnh.”
Vương Thuỷ Anh ngắm nhìn bó củi trên tay Cố Uyển một vòng, không nhìn thấy gà rừng, có chút thất vọng.
Từ sau khi Cố Uyển bị thương, đã một thời gian chị không ăn thịt, theo lý, trước kia cũng là mấy tháng mới ăn một bữa, bây giờ cũng mới chỉ sáu bảy ngày, nhưng chị đã cảm thấy khó chịu, miệng bị chiều hư rồi.
Nhưng chị cũng không dám kêu cô em chồng đi bắt thú rừng cho chị ăn, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm chứ.
Ăn cơm trưa xong, nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, Cố Uyển cầm cái túi da rắn cũ đi đến chỗ giấu đồ ở ngọn núi bên cạnh, đi vòng vèo rồi lên thị trấn, trạm thực phẩm và hợp tác xã cung tiêu đều ở trên thị trấn.
Đi bộ từ thôn Thanh Hồ đến thị trấn khoảng chừng bốn năm chục phút, khi cô đến trạm thực phẩm đã là hai giờ chiều, thời buổi này mua bán gọi là lợi dụng cơ hội để kiếm lợi, mấy năm đầu bắt rất chặt, bán cho trạm thực phẩm là đi con đường chính quy, chỉ cần là đồ có lai lịch rõ ràng thì không sợ.
Nhưng Cố Uyển là lần đầu đến trạm thực phẩm bán đồ, trong lòng rất lo lắng, tuy nhiên sự lo lắng của coi rõ ràng là dư thừa, nhân viên phụ trách thu hàng lười hỏi nhiều thêm một câu, xách cân lên, dịch quả cân đến khi cái cân không thể vểnh lên nữa, mới nói: “Mười hai cân.”
Cầm sợi dây treo quả cân, để Cố Uyển nhìn trên đòn cân một chút, đặt đồ xuống bàn thịt, cầm máy tính cũ ở bên cạnh, gõ cạch cạch vài cái, nói: “Không có lông không có nội tạng giá thu mua là sáu xu rưỡi một cân, mười hai cân tổng cộng là bảy tệ tám xu.”
Khi Cố Uyển nhận lấy bảy tệ tám xu từ trên tay người bán hàng của trạm thực phẩm, hai tay cô run rẩy cầm số tiền lớn đầu tiên trong cuộc đời.
Bởi vì sợ gặp phải người quen ở trong thị trấn, cô nhanh chóng bỏ tiền vào trong túi, trái tim nhỏ đập thình thịch dữ dội.
Đang nghĩ muốn đi xem con phố đối diện hợp tác xã cung tiêu, thì nghe thấy có người gọi tên cô, cô có tật giật mình bị doạ sợ nhảy dựng lên, quay đầu lại, thì thấy xe của Chu Tĩnh dừng ở ven đường, người đang ngồi ở ghế điều khiển nhìn cô.
Cố Uyển kinh ngạc, không phải đã đi rồi sao?
Chu Tĩnh thấy thật sự là cô, mở cửa xe đi xuống, mặt mày rạng rỡ nói: “Trùng hợp như vậy, thật sự đúng là em, anh cho rằng anh nhận nhầm người, lên trấn trên mua thịt sao?”
Cố Uyển không dấu vết lùi lại mấy bước về phía sau, giữ khoảng cách nhất định với anh ta, lắc đầu nói: “Không phải.
chỉ đi dạo thôi, anh Chu, không phải anh về rồi sao?”
Cô cho rằng hành động lùi lại phía sau của mình cũng không rõ ràng lắm, nhưng Chu Tĩnh là ai chứ, đâu thể không nhìn ra được, tuy rằng không có suy nghĩ gì với cô, nhưng thấy cô tránh mình như vậy trong lòng vẫn có chút mất mát.
“Anh mở quán rượu ở trên tỉnh, trước đây là vì có việc nên tạm thời rời đi, sau đó có ở trên tỉnh một khoảng thời gian tương đối dài, hôm nay tới đây mang theo chút quà cho gia đình Tần đại ca và nhà em, trong khoảng thời gian này quấy rầy mọi người rồi, anh đang muốn tới nhà em, khi nào thì em về? Đi xe anh về nhé.”
Cố Uyển vội từ chối: “Cảm ơn, em vẫn còn chút chuyện, một lát nữa em tự về là được.”
Quả nhiên, Chu Tĩnh thật sự đã đoán trước được đáp án của cô, thật ra ngay từ đầu cô nhóc này đã cố tình giữ khoảng cách với anh ta, ban đầu chỉ cho rằng cô nhát gan thẹn thùng, lâu dần cũng xác định được cô là tránh mình.
Anh ta cũng không phải người thích tự chuốc lấy nhục nhã, sau khi biết cô và Tần Chí Quân có hôn ước cũng không