Từ đầu đến cuối Tần Chí Quân đều nắm tay cô, cô chỉ khẽ động, anh đã tỉnh dậy.
“Uyển Uyển, em tỉnh rồi?” Trong giọng nói của anh vừa ngạc nhiên mừng rỡ vừa lo lắng.
Cố Uyển gật đầu, xem đồng hồ đeo tay, hơn hai giờ sáng, thấy anh vẫn mặc quân trang, nghĩ trước đó tim mình đập nhanh, bỗng nhiên ngủ mê man, cô dịch vào trong giường một chút, nói: "Em làm anh lo lắng rồi, mau lên đây ngủ đi."
Cứ ngồi ở mép giường trông nom cô hơn nửa đêm, trong lòng Cố Uyển cảm động, nhưng cũng không nói nhiều lời.
Tần Chí Quân ngồi ở mép giường, giật giật môi, muốn hỏi tại sao cô bỗng nhiên ngủ mê man, nhưng sợ cô có gánh nặng nên không dám hỏi.
Cố Uyển nhìn ra sự lo lắng của anh, dịu dàng nói: "Sau này hẳn sẽ không còn như vậy nữa."
Mặc dù không nói tỉ mỉ, nhưng cũng coi như là khiến trái tim anh nhẹ nhõm hơn.
Cô ngồi dậy, mới phát hiện trên người mình vẫn mặc váy, sau một đêm ngủ dậy thì nhăn nhúm không có cách nào nhìn nổi, cô muốn xuống giường đi lấy quần áo ngủ mặc.
Tần Chí Quân chỉ liếc mắt một cái đã biết cô nghĩ gì, đè cô xuống, chính mình đi đến hành lý lấy ra một chiếc áo cộc vải bông rộng rãi đưa cho cô.
Cố Uyển đỏ mặt, đã là vợ chồng, không lý gì mà bảo anh ra cửa để tránh vào buổi tối, cô quay lưng lại, cởi váy và đồ lót ra, thay quần áo.
Tuy là cô nửa ngồi ở trong chăn, nhưng chăn chỉ che nửa người dưới, dưới ánh đèn vàng ấm áp, bóng lưng che một nửa cũng phong tình vô tận.
Đầu vai mượt mà, da thịt nõn nà, mái tóc dài xõa che đi hơn nửa phong cảnh, chỉ lộ ra eo nhỏ nhắn không đủ một nắm tay.
Tần Chí Quân đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, trước mắt là người vợ mình đặt ở đầu quả tim, sao có thể không có phản ứng.
Nghĩ đến nốt ruồi nhỏ màu đỏ vừa nhìn thấy mấy tiếng trước, anh xoay người nhắm hai mắt, tự nhủ bản thân không thể nghĩ bậy, không thể nghĩ bậy, chung đụng với vợ không nhiều, nhưng chảy máu mũi hai lần, phải bình tỉnh mới tốt.
Cố Uyển thay quần áo xong, gọi Tần Chí Quân một tiếng, để anh treo váy giúp mình, rồi nghiêm chỉnh nằm nghiêng ở bên trong.
Tần Chí Quân nhận lấy quần áo cô đưa tới, treo ở dây phơi quần áo xong, còn cẩn thận vuốt nếp nhăn, trở lại mép giường, bưng lên tách trà trên bàn sách uống ừng ực mấy hớp nước lạnh rồi mới cởi áo khoác, nằm lên giường, thuận tay tắt đèn.
Giường đơn vốn không rộng, hai người nằm trên đó đã chật cứng, anh sợ mình không đủ bình tĩnh, không dám ôm cô nhóc.
Tuy Cố Uyển biết hôm nay đã không còn hạn chế, nhưng nghĩ đến anh trông mình đến hơn nửa đêm không ngủ, thấy anh yên ổn tắt đèn thì nghĩ ngủ cũng tốt.
Tần Chí Quân là người bám vợ, tuy không dám ôm, nhưng nằm yên ở đó cũng phải cầm tay Cố Uyển, mười ngón tay quấn lấy nhau mới chịu ngủ.
Cố Uyển nghiêng đầu ở trong bóng tối, môi nhếch lên, ngọt ngào vô cùng.
Từ khi biết mình không giống người khác, tính ra chỉ có ba tháng, nhưng như thể cô đã trải qua khoảng thời gian rất lâu vậy, trong lòng chịu đựng áp lực cực lớn.
Cô biết rõ cô may mắn hơn đám nửa yêu kia rất nhiều, cô có Tần Chí Quân, mặc dù không biết mình sơ sót chỗ nào, nhưng hai lần chung đụng anh đều đặc biệt chú ý đến vết bớt của cô, mặc dù anh không đoán ra gì, nhưng ít nhiều cũng phát hiện cô có hơi lạ thường.
Vậy mà người đàn ông này không hề hỏi cô, vẫn cưng chiều cô, yêu cô, cô may mắn biết bao.
Cô thích Tần Chí Quân, rất thích, không thể nói hai người ai thích ai nhiều hơn.
Trước đây tình yêu của cô luôn bị bóng ma che mờ, sợ có một ngày cô sẽ hại anh, hôm nay tất cả đều tốt, rốt cuộc cô có thể yên tâm bồi bạn với người đàn ông này lâu dài.
Nghĩ đến đây, cô hơi tựa đầu vào vai Tần Chí Quân, quyến luyến mà cọ cọ.
Tần Chí Quân nhận ra được động tác của cô, trong lòng ấm áp, ngọt ngào, không liên quan đến tình dục, chỉ là sự ấm áp đó có thể khiến trái tim anh mềm ra, mọi suy nghĩ kỳ lạ trong lòng đều tan biến.
Anh nghiêng người ôm lấy Cố Uyển, ấn xuống một nụ hôn ở trên trán cô, thấp giọng dụ dỗ: "Ngủ đi."
Vô cùng dịu dàng.
Khi tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, Tần Chí Quân tỉnh dậy, anh có thể chất tốt, ngủ hai giờ là tinh thần đã là cực tốt.
Vợ quân nhân lo việc nhà ở khu nhà người thân quân nhân bên kia nuôi mấy con gà đẻ trứng để kiếm thêm tiền cho nhà, hoặc là bồi bổ cho đứa trẻ.
Có điều phần lớn là sẽ nuôi ở tầng một, mỗi ngày nơi đóng quân bên này đều có thể nghe thấy tiếng gà gáy, sớm hơn chuông gọi dậy một giờ.
Cũng không biết đêm qua hai người ngủ thế nào mà khi Tần Chí Quân tỉnh dậy lại phát hiện cô nhóc gần như nằm gọn ở trong ngực anh, ngang hông anh nằng nặng, anh đưa tay sờ, là cái chân trần trụi trắng nõn của cô nhóc vắt ở bên hông.
Cảm xúc dưới tay tốt đến mức không tưởng tượng nổi, mềm mại, mịn màng.
Thật ra thì đàn ông dậy sớm vốn không cần khiêu khích, huống chi hai người ngủ với tư thế ôm nhau trên chiếc giường rộng chỉ một mét, căn bản không đè xuống được bản năng của đàn ông,
Đôi tay anh trở nên ngỗ ngược dưới lớp chăn, một mặt hướng nơi mềm mại kia, một mặt trong lòng phỉ nhổ chính mình, đổ máu trên chiến trường không sao, anh chảy máu mũi như vậy là thế nào.
Trong lòng anh biết nên cách xa chút, nhưng tay anh không nghe lời, chỗ đó cũng không nghe lời.
Ước chừng qua hơn mười phút, Cố Uyển vì bị xoa bóp mà tỉnh dậy.
Cô có hơi mơ hồ, Tần Chí Quân đã phát giác ra, thở hổn hển mà cầu xin ở bên tai cô: "Uyển Uyển, anh sắp chết."
Nói xong anh kéo tay cô, Cố Uyển đột nhiên nhớ tới cái ngày sau đêm tân hôn của bọn họ, mặt cô lập tức đỏ bừng, tay rụt lại giống như bị bỏng.
Đàn ông đã đến giây phút này thì nào còn để cho cô tránh đi, anh vô cớ gây rối, cô vô tình chạm phải da thịt trên người anh, cả người nóng bừng.
Cố Uyển mắc cỡ không thôi, từ khi