Sau khi Tần Chí Quân đi, bởi vì người có hơi đau, Cố Uyển nằm trên giường hơn một giờ mới dậy.
Khi gấp chân nhìn thấy vết đỏ sẫm trên giường, Cố Uyển đỏ mặt.
Cô lấy ra một tấm ga trải giường dự phòng màu xanh quân đội trong tủ quần áo của Tần Chí Quân và đổi lại, bảo cô chạm vào ga trải giường bẩn quả thật khó khăn.
Vẫn là da mặt cô mỏng, lặng lẽ mà giặt còn dễ nói, nhưng sao có thể phơi thứ này, cái này không giống quần áo chỉ cần đặt một chậu nước rửa mặt ở dưới, đổ một ít nước rồi giặt là xong, ga trải giường to như vậy, sợ là phơi ở trong phòng thì sẽ khiến cả phòng toàn nước.
Cô đem đồ để ở trong chậu giặt quần áo, nghĩ chờ trời tối thì giặt xong rồi phơi ra ngoài, sáng sớm lại thu vào.
Lúc Tần Chí Quân mang bữa sáng trở lại ký túc xá.
Cố Uyển đang rửa mặt bên cạnh ao, anh rẽ vào ao, nói: "Sao không ngủ thêm một chút, dậy sớm như vậy làm gì?"
Cố Uyển đang định nói đã hơn tám giờ, nào còn sớm, thì thấy Tần Chí Quân nhìn bốn bề vắng lặng, thấp giọng hỏi: "Còn đau không?"
Mặt cô xoát một cái liền đỏ lên, giữa ban ngày ban mặt còn ở bên ngoài, anh lại dám hỏi như vậy.
Cô đỏ mặt thúc giục anh đi vào trước, đừng ở chỗ này nữa.
Sau khi tiếp xúc thân mật, Tần Chí Quân chỉ mong dính lên người vợ, không phải chỉ hai câu của Cố Uyển là đuổi đi được.
Anh cầm đồ đứng bên ngoài chờ cô rửa mặt xong mới trở về ký túc xá, đặt thức ăn lên bàn và gọi Cố Uyển ăn sáng, một bát cháo trắng bốc hơi nóng, bên trong hộp cơm là một cái bánh bao và hai quả trứng.
Cố Uyển kinh ngạc, rất phong phú.
Cô hỏi anh ăn chưa, Tần Chí Quân nói anh đã ăn ở nhà ăn.
Cố Uyển sao có thể ăn nhiều như vậy, kín đáo đưa bánh bao cho anh để anh ăn giúp.
Tần Chí Quân nói: "Bây giờ không ăn được thì để lại ăn nhẹ vào giữa sáng.”
Cố Uyển ngồi ăn cháo, anh ngồi ở một bên bóc trứng gà và đưa cho cô.
Cố Uyển không quen được người ta chăm sóc ăn cơm, Tần Chí Quân thì thật hưởng thụ việc chăm sóc cô vợ nhỏ của mình.
"Gần đây nhiệm vụ huấn luyện rất căng, một tuần vốn có thể nghỉ ngơi hai ngày, gần nhất lại không thể nghỉ, hôm nay phải dẫn vài đại đội ra ngoài để huấn luyện sinh tồn dã ngoại trong thời gian ngắn, chắc hơn bảy giờ tối mới có thể trở về.
Nhà bếp sẽ đưa cơm trưa và tối tới cho em, anh không có ở đây, em ở trong ký túc xá buồn chán thì có thể đến khu nhà người thân quân nhân tìm chị dâu chơi, buổi sáng Chu Dương có nói với anh, ngày hôm qua chị dâu đã đón Tiểu Mễ đến."
Cố Uyển nghe anh muốn đi ra ngoài, cười cười để anh đừng lo lắng, rồi hỏi: "Tiểu Mễ là ai?"
"Con gái Chu Dương, hơn hai tuổi, rất đáng yêu." Anh cười, không biết nghĩ tới điều gì mà nụ cười sâu xa, tiến tới bên tai Cố Uyển, thấp giọng nói: "Buổi tối chúng ta cố gắng một chút, em cũng sinh cho anh một đứa bé."
Mặt Cố Uyển đỏ như máu, cô thuận tay véo bắp đùi Tần Chí Quân, véo đến Tần Chí Quân hít vào một hơi.
Cơ bắp anh rắn chắc, nào bị Cố Uyển tác động, không đau không nói, còn bị cô véo đến một trận tê dại.
"Vợ, đừng khiêu khích anh vào lúc này." Thanh âm có chút khàn.
Cố Uyển xấu hổ, sao chỉ véo một tí mà anh đã nghĩ đi đâu rồi, cô trừng anh, nói: "Em nào có khiêu khích anh, anh đứng đắn một chút đi."
Trong lòng Tần Chí Quân nói, ở cùng vợ mình thì đứng đắn làm gì, vợ trừng mắt cũng rất đẹp.
Thời gian nghỉ ngơi ăn sáng không lâu lắm, anh cầm bát và hộp cơm đã rửa sạch sẽ bỏ vào trong túi đựng và đưa cho nhà bếp, thuận đường đổ đầy nước ấm giúp Cố Uyển rồi mới đi.
Cố Uyển nghe buổi trưa sẽ có người của nhà bếp đến đưa cơm, sờ thấy quần áo phơi trên dây ngày hôm qua về cơ bản đã khô, cô quyết định thu vào, nhỡ đột nhiên có người thấy sẽ lúng túng.
Cô vốn nghĩ nếu Phương Tử Quân ở đây thì đúng lúc mang bài thi mấy ngày nay cô làm cho Phương Tử Quân xem.
Nhưng nghe thấy Phương Tử Quân đưa con tới thì nghĩ lần trước đến nhà Phương Tử Quân cô không thấy đứa trẻ, sợ là không thường dẫn bên người, cô không nên quấy rầy người ta chăm con gái.
Suy nghĩ đến không gian mình nhìn thấy đêm qua, Cố Uyển dứt khoát đóng cửa sổ, thử kết nối.
Hơi nhắm mắt, cô phát hiện kết nối với không gian không tốn sức, vừa nghĩ đến là thư phòng đã xuất hiện ở trong đầu cô.
Cô thử lấy ra một quyển sách từ hàng thứ năm của giá sách, vừa ấn định một quyển, tay cô chìm xuống trong nháy mắt.
Cô mở mắt ra nhìn trên tay có thêm một quyển sách chép tay buộc chỉ rất dày.
Cô mở ra xem, đây là một quyển sách cải tiến phương thuốc.
Bản thân sự tồn tại huyết mạch trong cơ thể Cố Uyển là chuyện rất hư cấu, cô đã ăn qua đan dược Chung đạo sĩ luyện chế, vậy nên đối với những thứ này cô kỳ thật có thể tiếp thu.
Trong lời tựa có nói rằng đây là phương thuốc đã được cải tiến từ đời này sang đời khác ở tài liệu trong sách thông qua ngọc giản do người xưa lưu lại mỗi một lần đầu thai kiếp khác, bởi vì hoàn cảnh trời đất thay đổi, linh khí cực mỏng manh, linh vật khó tìm, ngay cả tài liệu mấy phương thuốc trong ngọc giản cũng không tập hợp đủ.
Cô tùy ý lật xem, cảm thấy vật này có thể không có ích lợi gì với cô, bởi vì dù là phương thuốc đã được cải tiến thì những dược liệu kia cũng cần năm mươi năm, trăm năm trở lên, một cái thì còn được, nhưng một phương thuốc dùng cần mấy chục linh dược trăm năm, đi đâu tìm đây.
Thử tập trung ý nghĩ đưa quyển sách kia về trong kệ sách không gian, cũng có thể thành công.
Cố Uyển nghĩ đến viên ngọc đeo trên cổ, không thể nghi ngờ gì nữa, đó là đồ tốt, thậm chí lần này dung hợp huyết mạch thành công nhanh như vậy, cô nghi ngờ có liên đến viên ngọc kia.
Ban đầu Chung đạo sĩ có thể cảm nhận được linh khí xung quanh người cô và Tần Chí Quân, cô cũng có thể phát hiện ra linh khí của viên ngọc này, có lẽ những người tu luyện khác cũng có thể.
Mặc dù thú khế ước từng nói, thế giới này đã không thích hợp để tu luyện, nhưng đã có Chung đạo sĩ, ai có thể biết còn có Lý đạo sĩ và Hoàng đạo sĩ không?
Nghĩ đến đây, cô lấy dây chuyền đeo ở trên cổ xuống, tâm niệm vừa động và thử thu vào không gian, ngay lập tức, cô thấy dây chuyền rơi vào trên giá thứ sáu.
Cô chọn đọc tài liệu trên giá thứ năm với hơn hai mươi quyển sách, mười mấy quyển đều liên quan đến luyện đan chế thuốc, rất nhiều thuật pháp phù trận đều cần linh lực để chống đỡ, chỉ đan đạo này là có thể cải tiến, không gom đủ cây thuốc lâu năm thì đổi sang dùng cây thuốc ít tuổi cũng có thể thử chế tạo thành thuốc.
Cố Uyển có hơi động lòng, cô một lòng một dạ thi đại học, nhưng vẫn không nghĩ ra sau khi thi lên đại học thì học ngành gì, định hướng gì.
Hôm nay trông thấy một gian phòng có phương thuốc truyền thừa từ