Trần Viễn theo sát ở phía sau cô, thở hổn hển, ánh mắt vẩn đục, cười đến toét miệng: “Em gái, có chuyện gì mà tối vậy rồi còn tìm anh, có phải hay không muốn…”Nói còn chưa dứt lời thì “bốp” một tiếng, một cái nắm đấm ập đến mặt hắn ta.
Đánh đến mức Trần Viễn lập tức lùi lại vài bước, cơ thể dựa lên trên cây, đầu óc vang tiếng ong ong.
Qua một lúc lâu sau, hắn ta sờ cái mũi mình.
Trên tay sờ đến máu mũi dính nhớp đỏ tươi.
Trần Viễn bị máu mũi của mình dọa sợ, sắc mặt tái nhợt cứng đờ tại chỗ đó.
Phó Lê thấy chỉ một đấm của cô đã đánh người đàn ông từng tay đấm chân đá với mình phải chảy máu, trong lòng lập tức sinh ra một loại cảm giác sung sướng vì báo được thù.
Loại cảm giác này khiến cho cô nhiệt huyết sôi trào.
Cô nghĩ, một thằng đàn ông như vậy, khốn nạn làm cô sống không bằng chết như vậy, mỗi ngày sống nơm nớp lo sợ, còn không biết chịu đựng bao nhiêu vũ nhục rồi.
Lúc trước cô sợ hắn ta muốn chết, cũng hận hắn ta muốn chết.
Bây giờ, cũng chỉ còn lại hận.
Cô có thể đánh hắn ta, có thể đánh hắn ta giống như chó mà quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi.
Cô sẽ không bị hắn ta nắm tóc đập vào tường nữa, cũng sẽ không bị đánh đến người đầy vết bầm, mùa đông cũng sẽ không bị tạt một bát nước lạnh nữa.
Cô có thể báo thù cho chính mình.
Phó Lê nghĩ, cô bước lên phía trước hai bước, thừa dịp Trần Viễn còn chưa phản ứng