Xong rồi, cô đã đánh người này đến sắp chết, cô giết người rồi!!!Phó Lê bị dọa ngốc, cả khuôn mặt cứng đờ, ánh mắt nhìm chăm chăm.
Trần Viễn thấy cô trừng mắt với mình, hoảng loạn nói: “Phó Lê… cô muốn làm gì, cô cứ nói một câu, chuyện gì cũng phải từ từ, đừng… đừng đánh tôi.
”Hắn ta nói xong một câu, lại dừng lại đứt quãng ho khan vài tiếng.
Phó Lê vốn cảm thấy hắn ta sắp chết rồi, lúc này nghe thấy lời hắn ta nói như vậy lại cháy lên chút hy vọng, hình như không khạc ra máu?Cô nhìn chằm chằm hắn ta trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn kết hôn với anh, anh đi từ hôn đi.
”Trần Viễn hít thở, ánh mắt nhìn Phó Lê cực kỳ sợ hãi…Người phụ nữ này có sức lực lớn như vậy, cô có ép buộc gả hắn ta cũng không dám cưới!Cưới về thì cuối cùng là ai nghe ai, ai thu thập ai?Còn cái tư thế vừa rồi đánh hắn ta nữa, có khả năng sớm muộn gì hắn ta cũng bị cô đánh chết!Trần Viễn gật đầu như gà mổ thóc: “Được được, sáng mai tôi liền đi từ hôn.
”Ánh mắt Phó Lê không rời khỏi hắn ta giây phút nào, thấy tròng mắt hắn ta chuyển động liền biết hắn ta đang có chủ ý xấu gì đó, cô lại nói: “Anh đừng nghĩ sẽ trả thù tôi, nếu có chỗ nào không tốt tôi sẽ đánh anh, gặp anh một lần đánh anh một lần.
”Trần Viễn cười mỉa, khóe môi chứa đầy tơ máu, đôi mắt cái