Cơ thể Phó Lê không ngừng lui về sau, bánh xe sắt phía sau có chút lạnh lẽo khiến lòng cô cảm thấy kiên định hơn chút.
Lúc này người bên cạnh bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Chị cũng cảm thấy khó ngửi đúng không, ăn chút hạnh khô thì tốt rồi.
” Cô ấy nói xong liền đưa cho cô một quả hạnh khô.
Phó Lê quay đầu nhìn lại, cô gái nhỏ giống cô cơ thể dựa vào đằng sau, gương mặt mượt mà đỏ ửng, tươi cười thẹn thùng.
Phó Lê thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy hạnh khô: “Là Chiêu Đệ à, em cũng lên trấn trên?”Vương Chiêu Đệ là cô gái cùng thôn với cô, lúc nãy lên xe nhiều người quá, chỉ nhìn để không dẫm lên đồ vật của người ta, cho nên cô không nhìn thấy cô ấy.
Chiêu Đệ nhấp môi gật đầu: “Vâng, em đi mua vải, làm áo cho em trai.
Chị Phó Lê, sao chị lại trắng như vậy?” Cô ấy tràn đầy hâm mộ kinh ngạc cảm thán một tiếng.
Phó Lê nhịn không được sờ soạng mặt mình, cô cũng cảm thấy mình hình như quá trắng, trứng gà lột vỏ cũng không trắng nõn như mặt cô.
Cái miệng nhỏ của cô nhai hạnh khô, vị chua ngọt quả nhiên hòa tan mùi phân động vật trong xe: “Ừ, có lẽ là mùa đông không làm nhiều, ngây ngốc ở nhà không phơi nắng nên mới vậy.
”Chiêu Đệ hâm mộ gật đầu, nếu cô ấy có thể xinh đẹp như chị Phó Lê thì tốt, cũng không cần tất cả, chỉ cần một phần năm, thì năm sau mẹ cô