Hai người đi vào cửa hàng bách hóa, lập tức đi đến nơi bày vải dệt.
Người bán hàng ngồi ở đó dáng vẻ lười biếng cắn hạt dưa, nhìn thấy bọn cô đầu tiên thoáng nhìn từ trên xuống dưới, mày cũng không thèm nhích: “Muốn gì?”Chiêu Đệ chỉ vào vải bông màu trắng nói: “Muốn ba thước này.
”Người bán hàng đứng dậy cắt ba thước vải đưa cho Chiêu Đệ: “Một cục tám mao tiền, cô muốn gì?” Bà quay đầu nhìn Phó Lê.
Phó Lê còn đang nhìn hạt dưa trên ghế dựa bên cạnh bàn nhỏ của người bán hàng, hạt dưa kia dùng giấy dai đóng gói, bên trên còn in chữ, ngửi thấy một mùi hương kỳ quái, như là mùi hương của thực vật nào đó được rang chín.
Cô theo bản năng trả lời: “À, tôi đến mua vải để làm chăn.
”Người bán hàng đánh giá hai mắt của cô, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, một cô gái thật xinh đẹp, nếu không phải dáng vẻ co quắp, quần áo cũ nát, bà còn tưởng rằng cô gái này từ trong thành tới.
Những cô gái trẻ đến đây mua chăn đều dùng để kết hôn, bà kéo hai mảnh vải: “Muốn cái nào? Vải bông hồng bảy mao một thước, lụa đỏ tám mao một thước.
”Có thể nuôi dưỡng con gái xinh đẹp động lòng người như vậy, của hồi môn hẳn là sẽ không keo kiệt, người bán hàng lại nhiệt tình lấy ra một cây vải: “Loại này thêu tơ lụa, một khối 5- 1 thước, làm chăn cực kỳ xinh đẹp bóng loáng,