Thật sự không thể không tin những lời cô nói.
Anh ta quay đầu lại nhìn Phó Đào, giọng điệu trách móc: "Phó Đào, cô xem… Lê Tử chăm sóc cô chu đáo như vậy, còn dụng tâm xuống sông bắt cá cho cô, vậy mà cô lại nói những lời bậy bạ xấu xí sau lưng cô ấy như thế!"Tại sao bọn họ lại đi cùng cô ta tới đây, còn không phải là vì Phó Đào nói chị gái cô ta và Trần Viễn cùng nhau rơi xuống sông, giọng điệu dường như đang lo lắng Lê Tử và Trần Viễn sẽ xảy ra chuyện gì nên cả đám mới kéo nhau tới xem hay sao?Nhưng bây giờ Trần Viễn ở tận đằng kia, còn Lê Tử ở bên này, hai người hoàn toàn không ở cùng nhau.
Phó Đào sững sờ trước lời chất vấn của người thanh niên, nhìn con cá trong tay Phó Lê, cô ta không biết nên nói gì, nụ cười dịu dàng cũng đông cứng lại trên mặt.
Lời Phó Lê nói là sự thật, không phản bác được, khoé miệng cô ta lúng túng, trong lòng cũng dần trở nên hoảng sợ.
Những người trẻ tuổi sau lưng cô ta cũng bắt đầu thi nhau lên tiếng: "Phó Đào, lần sau đừng nói năng lung tung nữa, cô nói như vậy chúng tôi còn tưởng rằng Lê Tử có chuyện với anh Trần Viễn!"“Hơn nữa Phó Lê đối xử tốt với cô như vậy, thời tiết giá rét vẫn xuống sông bắt cá, cô động não một chút đi.
”Người nói chuyện liếc mắt nhìn Phó Lê, cô ấy xinh đẹp đứng ở nơi đó, tóc ướt ngượng ngùng xõa trên vai, vài cọng tóc mai ở thái dương bị ướt dính sát