“Chị tha thứ cho em được không, lần sau em không dám nữa?” Nói xong cô ta bối rối che mặt khóc lóc chạy đi.
Khi mấy thanh niên thấy cô ta chạy đi rồi thì nhao nhao tiến đến trước mặt Phó Lê an ủi cô ấy.
Phó Lê nhìn Phó Đào khóc nhiều đến mức mặt toàn là nước mắt chạy về hướng phía sau núi mà nở một nụ cười dịu dàng.
Ngón tay cô nắm chặt áo bông, ánh mắt mơ hồ, gió lạnh thổi qua bờ sông khiến cô lạnh run cầm cập.
Cô muốn chạy về nhưng đối diện với sự nhiệt tình không biết từ đâu ra của những người này, lại ngại ngùng không dám nói ra.
Bỗng nhiên, bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Tránh ra, đừng cản trở tôi xiên cá.
”Nghe thấy giọng nói này trái tim Phó Lê nhảy dựng lên, theo bản năng co người lại.
Sao lại có thể gặp được cái tên sao hung thần Lăng Nghị ở đây vậy chứ?Phó Lê nhớ rõ khi cô ấy bị bệnh nặng, người trong thôn nói Lăng Nghị lại vào cục cảnh sát, nghe đồn là đã phạm tội rất lớn.
Tội rất lớn…là giết người hay phóng hỏa?Phó Lê run cầm cập, trong lòng cũng run lên, ngước mắt rụt rè đánh giá Lăng Nghị.
Trong thời tiết rét lạnh, Lăng Nghị mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, không có tay áo, lộ ra áo ba lỗ màu trắng bó sát người bên trong, phác họa ra cơ bụng săn chắc, nửa người dưới mặc một chiếc quần màu xanh lá quân đội, ống quần được xắn lên đến đầu gối, cẳng chân đặt dưới nước, tay phải cầm một cây gỗ có đầu nhọn hoắc, cúi đầu