Nói xong cũng không đợi Vệ Mạnh Hỉ liền một mình dắt xe đạp vừa đi vừa hát “Tháng 5 hoa nở khắp vùng quê, hoa tươi đỏ thẳm như màu máu chiến sĩ....” hòa theo giọng hát tiếng chuông xe đạp kêu leng kengBài hát cùng với bản tình ca ôn nhu không giống nhau, bài hát “tháng 5 hoa nở” đã từng nổi nhưng hiện tại không phải bài thịnh hạnh nhất của giới trẻ.Vì sao Vệ Mạnh Hỉ không tìm người khác mà đi tìm Lục Quảng Mai giúp đỡ? Một mặt là trong nhà họ Lục người có lương tâm nhất chính là cô tư, mặt khác cô tư cũng có mối quan hệ bên ngoài.Đừng nhìn bề ngoài cô em chồng không được xinh đẹp nhưng thành tích học tập rất nổ trội, là sinh viên ưu tú và thuộc đại biểu của đoàn ủy học sinh huyện Hồng Tinh.
Người tiên phong trong các thành tích và giao tế rộng rãi.Quan trọng nhất chính là đối tượng của cô em chồng kêu Triệu Tinh có cha mẹ làm cán bộ trong hệ thống cung tiêu của huyện.
Năm trước tốt nghiệp cao trung được phân phối đến cửa hàng bán lẻ cung tiêu xã Ánh Dương làm người bán hàng, hiện tại có thể cung cấp sữa bột cho tiểu Ô Ô chỉ có người này.Triệu Tinh người này không tồi, tuy rằng nhan sắc thuộc hàng bình thường nhưng tính cách ôn nhu, rất biết chăm sóc người.
Đời trước là bốn năm sau hai người kết hôn, vẫn luôn là Vệ Mạnh Hỉ hâm mộ vợ chồng ân ái.Xin lỗi vì kế hoạch của chính mình nên ân tình này cô ghi nhớ, về sau nhất định sẽ trả.Được dịp cô tư chú năm nghỉ nghè về nhà, cả nhà họ Lục được bữa ăn ngon.
Vương Xuân Mai cùng mẹ chồng đứng bếp làm vằn thắn, Vương Tú Phương thì miệng ngậm xí muội, dựa khung cửa nhìn vào, mặc dù không làm nhưng miệng mồm như rót mật chọc mẹ chồng cười như nở hoa.Vệ Mạnh đi vào sân nhà chuẩn bị đem tiểu Ô Ô đang ngủ say đặt trên giường đất.
Việc này cần phải có người ở bên cạnh trông chừng, không khéo lăn xuống đất u đầu.Người lớn bận làm việc thì nhiệm vụ trông em gái giao cho tụi nhỏ, nhưng dù gì vẫn là con nít thiên tính thích chơi, vì thế Vệ Mạnh Hỉ chia nhóm ra luân phiên trông em.
Đứa nhỏ nhiều không sợ chia ít mà chỉ sợ chia không đồng đềuHôm nay đến phiên Vệ Hồng trực ban, Vệ Mạnh Hỉ vừa định ra ngoài tìm người thì thấy Vương Phú Phương ưởn bụng đi tới: “Nha, thím ba đi đâu mà mẹ tìm thím cả buổi, việc nhà không làm lại có thời gian ra ngoài lười nhác”.Vệ Mạnh Hỉ liếc cô ta một cái: “Muốn nói lười nhác nhất nhà này thì không hai qua thím hai, lười giống như con lừa, đuổi không chịu đi làm việc”“Cô!” Vương Tú Phương không nghĩ tới Vệ Mạnh Hỉ cư nhiên dám cãi lại cô, còn cắn cô ngược lại một cái, sau đó âm dương quái khí nói: “Không phải ta nói chứ, nha đầu thì mệnh nha đầu thôi, lại không phải “trái ớt nhỏ”, dù thím có xem như tâm can bảo bối che chở thì sau này cũng gả cho tôm nhừ cá thúi đâu”.Đây là đang mắng tiểu