Lúc mới vừa gả vào, bà Lục thường dùng đồ ăn dụ dỗ Vệ Hồng làm tiểu gián điệp cho mình cho nên Lục Quảng Toàn chân trước nói gì với Vệ mạnh Hỉ là chân sau bà Lục đều biết hết.
Không những vậy còn nháo mấy lần, cảm thấy Vệ Mạnh Hỉ là yêu tinh hút máu, đem con trai bà hút cạn, một ngày nào đó châm ngòi ly gián tình mẫu tử hai mẹ con bà.
Sau đó bà tống cổ con trai thứ ba đi về mỏ than, lúc này tiểu gián điệp Vệ Hồng cũng hết giá trị lợi dụng.Mấy ngày nay Vệ Mạnh Hỉ vẫn luôn dạy Vệ Hồng không được nhiều chuyện đi nói lung tung, nhưng lại quên nhắc nhở tiểu nha đầu không được có cái tính thích đi đào góc tường nghe lén.“Mẹ, bà nội mới còn muốn kêu mẹ về nhà bà ngoại vay tiền cho bác hai”.Chắc chắn nghe cô hai ngày trước về nhà mẹ đẻ mượn tiền cho Ô Ô xem bệnh nên cảm thấy suối cô đi đây mà.
Vệ Mạnh Hỉ cười lạnh, con của bà là bảo bối, còn con của Vệ Mạnh Hỉ tôi là cỏ dại sao? Đúng là tưởng bở.Vệ Mạnh Hỉ híp mắt nhìn về hướng cửa sổ, đôi mắt linh động “Con xác định nghe được là sổ tiết kiệm?”Tiểu nhà đầu Vệ Hồng gật đầu thật mạnh, tuy rằng nó không biết đó để làm gì nhưng nghe bà nội mới với bác hai nói chuyện giống như là đồ vật quý nên hẳn là thứ tốt.“Vậy con có thấy họ lấy cuốn sổ tiết kiệm từ chỗ nào không?”Vệ Hồng lắc đầu, nó vóc người lùn có chút éc còn không với tới bệ cửa sổ nên không thấy họ lấy từ đâu ra “Con chỉ nghe âm thanh bà nội mới gõ tường”.Vệ Mạnh HỈ nghe xong đã hiểu kết cấu phòng ở, lão bà kia nhất định đem giấu trong bức tường, đây là phòng đất đỏ, không phải gạch xanh.
Thông thường nhà nông sống vất vả, có ý thức phòng ngừa nguy hiểm nên có mấy nhà sẽ làm mật thất nhỏ trên tường.“Bọn họ còn nói chờ ba mới trở lại sẽ nói ba ly hôn cùng mẹ, không cần chúng ta nữa” Vệ Hồng ủy khuất, nước mắt đua nhau rơi xuống.
Bọn họ thật sự ăn nhờ ở đậu như vậy quá đủ rồi, không có chỗ ở cố định thật giống bọn chó hoang, ai cũng có thể đánh chửi, muốn đuổi đi là đuổi.Dù trước đây ở tiệm cơm quốc doanh hay nhà bà ngoại trong huyện, bây giờ đến nhà bà nội mới, ai cũng không hoanh nghênh bọn họ.Vệ Mạnh Hỉ cũng đau lòng, cô là người lớn có thể thích ứng với cảnh ngộ này nhưng còn đứa nhỏ thì sao? Bọn chúng có biết gì đâu? Từ lúc sinh ra liền không được người hoanh nghênh, không ai chào đón một nhà cô.“Ngoan,