Nhạc Thuận suy nghĩ một lúc, nhưng không giống như Uông Hồng Anh nghĩ rằng nếu như con gái nghiêm túc với mối quan hệ này thì giống như là đâm đầu vào biển lửa, ngược lại biểu cảm của ông ấy nghiêm túc hơn, liên tiếp thăm hỏi Nhạc Hỷ không ít thông tin về cái người tên Vệ Thành này.
Sau đó từ trong miệng của Nhạc Hỷ biết thêm khá nhiều gia cảnh nhà Vệ Thành, bao gồm tình hình xấu hổ và nhạy cảm của nhà anh, trong nhà bây giờ còn lại bao nhiêu người, anh đang làm việc ở đâu, vân vân.
Nhạc Hỷ biết được cái gì, hầu như đều nói hết cho ông ấy nghe.
Nhạc Thuận nghe xong thì không ngừng gật đầu, nhìn dáng vẻ trông khá là hài lòng với đối tượng lần này của con gái.
Uông Hồng Anh lại cảm thấy càng ngày mọi chuyện càng đi xa tầm kiểm soát, càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng, cuối cùng không dám tin tưởng chỉ vào chồng hỏi: “Cha nó ơi, ông có ý gì thế, không phải thật sự muốn đồng ý cho con gái ở cạnh người như thế này chứ?” Trước đây người nhà bọn họ ai cũng đi đánh đi mắng người khác, chẳng có ai hiền lành lương thiện hết, mặc dù bây giờ đã được sửa lại án xử sai quay trở về rồi, nhưng ai mà biết sau này có xảy ra chuyện gì không, lỡ đâu lại bị đưa đi cải tạo lao động lần nữa thì phải làm thế nào bây giờ? Cho dù sau này không bị bắt nữa, nhưng hiện tại danh tiếng và địa vị của bọn họ rất kém, ai cũng dám bắt nạt hắt hủi nhà bọn họ hết, gả con gái nhà mình cho một nhà như thế có mà điên à? Nếu như chuyện này mà thành thật rồi, sau này truyền ra ngoài, mặt mũi của Uông Hồng Anh bà biết giấu vào đâu đây?! Ai biết Nhạc Thuận chỉ khoát khoát tay, bất lực nói: “Đây không phải là chuyện tôi muốn là được có đúng không? Đến cùng thì đây cũng là chuyện chung thân đại sự của con bé Hỷ, không phải là còn phải xem ý của nó thế nào rồi mới tính tiếp à.
” Cho dù đối tượng xem mắt có tốt đến đâu, con bé không thích thì chính vẫn là uổng công; mặt khác người được chọn cho dù kém thế nào, chỉ cần