Ngô Tuệ mang nước trà cho Hứa Đào ra tới nhìn thấy xấp tiền trên bàn hốc mắt cũng lập tức phiếm hồng: “Em dâu, thật sự cám ơn em và Vệ Quốc”.
Thời buổi này hai trăm đồng quả thật là số tiền khổng lồ, Diệp Chấn Hoa mỗi ngày khiêng bao lớn bao nhỏ ở chợ chỉ có năm sáu mươi đồng mỗi tháng, thời điểm hàng hóa về nhiều cao lắm chỉ tầm bảy tám chục đồng, nhưng khiêng liên tục một tháng đều mệt đến hư người.
Tiền lương mỗi tháng đều chi xuống dưới, ngoài chi tiêu trong nhà còn phải gửi tiền về quê phụng dưỡng cha mẹ già nên kết lại một tháng chẳng còn bao nhiêu đồng trong túi.
Cánh tay Diệp Chấn Hoa bị thương, tiền bạc thuốc men ở bệnh viện là do Triệu Vệ Quốc chi trả, nhà bọn họ cũng biết ngượng ngùng chứ nhưng hoàn cảnh xác thật là cần tiếp gấp.
“Hai trăm đồng này cùng tiền thuốc men ngày hôm qua chờ cuối năm sẽ trả lại cho em về Vệ Quốc” Ngô Tuệ giơ tay lau nước mắt nói.
Thật ra cô có nhiều ủy khuất cùng khổ sở không nói ra, đặc biệt nhìn thấy Hứa Đào đưa tiền cho gia đình cô chi tiêu cấp bách thế này cô cũng không biết nên nói gì cho tốt, đây chính là đại ân tình “đưa thanh vào trời tuyết lạnh”, cô lại ăn nói vụng về, chỉ bày tỏ sự cảm kích.
“Không cần trả tiền vội như vậy”“Hay để chị nói lão Diệp viết giấy nợ đi” Ngô Tuệ nhịn không được đề nghị.
“Phải viết, để anh lập tức đi viết” Diệp Chấn Hoa đứng lên chuẩn bị về phòng lấy giấy viết“Không cần tới phải viết giấy nợ, anh chị cứ cầm lấy tiền mà xài” Hứa Đào đáp lại“Không được, cứ để anh viết” Ở phương diện này vợ chồng Diệp Chấn Hoa đều nhất trí, chưa cho Hứa Đào cự tuyệt thì Diệp Chấn Hoa đã viết xong giấy nợ còn đóng luôn cả dấu tay.
Hứa Đào bị nhét tờ giấy nợ vào tay mà phòng phiền muộn, lại nhìn Ngô Tuệ cứ khách khí cũng không ngốc ở đây để gia tăng áp lực cho vợ chồng anh chị Diệp nữa, cô để tiền lại rồi mang Tiểu Nam về nhà.
Ra tới cửa đã chạng vạng, Hứa Đào nắm tay Tiểu Nam chầm chậm đi về nhà, ánh mắt quét qua thân ảnh mấy đứa con nít chơi đùa cùng ánh hoàng hôn nơi xa xa, một lần nữa khiến Hứa Đào có cảm giác chân thật chính mình hoàn toàn xuyên sách về đây.
Triệu Vệ Quốc là ngày đầu tiên đến công ty vận chuyển, giữa trưa không