Bây giờ không giống như đời sau kiến thức rộng rãi, nhưng nếu viết chủ đề về bệnh nan y hay mẫu thuẫn ạnh em này nọ sợ là độc giả tiếp thu không được.
Hứa Đào không khỏi có chút buồn cười, cây bút trong tay dần hạ xuống"Duyên đến gần như vậy" đây là Hứa Đào đặt tên cho quyển tiểu thuyết đầu tay của mình.
Hứa Đào đem tên tiểu thuyết viết xong liền đặt bút xuống viết mở đầu, cô viết là một tiểu thuyết hiện đại kể về một đôi thanh mai trúc mã hứa hẹn tình yêu,sau đó lại ly biệt nhiều năm sau gặp lại họ vẫn yêu nhau tha thiết nhưng thật không may đối phương lại mắc bệnh nan y khiến tình cảm gặp trắc trở, ngay cả ông trời cũng cảm động tình yêu của họ.
Xoẹt xoẹt….
Hứa Đào mở đầu tiểu thuyết khá thú vị, dù sao đời trước cô cũng là đứa nhỏ từng xem mấy loại tình tiết này mà lớn lên, rồi xem nhưng bộ tình tiết hài hước lẫn mâu thuẫn đan xem huống chi đừng nói là không sợ trời không sợ đất.
Triệu Vệ Quốc trở về trễ Hứa Đào vẫn chưa ngủ, viết xong cái mở đầu nhưng ại là mắt mù kịch bản dọn một dọnvăn chương vẫn còn tuôn trào nên cô mải mê viết tiếp, sân bên ngoài truyền đến tiếng động, cô bỏ bút xuống ra nhìn thử thì thấy thân ảnh cao lớn của Triệu Vệ Quốc đang đóng cửa nhà lại.
“Anh sao về trễ quá vậy?”“Sao em còn chưa ngủ?”Hai người nhìn nhau nghi hoặc đặt câu hỏi, Hứa Đào trả lời trước: “Nhàn rỗi không có việc gì làm nên nghĩ viết cái gì đó giải tr픓Hôm nay anh chạy xe một chuyến đến Phật thị, trên đường trì hoãn nên về trễ” Triệu Vệ Quốc giải thích nguyên nhân mình về trễ: “Về sau không cần phải trở anh, trời tối đem cửa khóa kỹ vào”.
“Đã khóa, sao anh vào được?” ý cô là chờ cửa Triệu Vệ Quốc nên mới thức khuya, nghe được anh nói vậy liên theo bản năng đặt câu hỏi.
Triệu Vệ Quốc thản nhiên trả lời: “Anh có thể trèo tường vào”Hứa Đào yên lặng nhìn Triệu Vệ Quốc, thời buổi này nhà nhà đều tường vây bốn phía rất cao, cô không chút hoài nghi nhìn về Triệu Vệ Quốc xác nhận anh nói có phải thật không “Về nhà mình có phải trèo tường, không sợ nửa đêm người ta còn tưởng là trộm mà bắt đi sao?”“Em không khóa cửa, có kẻ quấy rồi thì chẳng phải càng