Trên đường trở về nhà, Từ Thiên Lam vẫn còn suy nghĩ đến Tần Tử Huân.
Cô cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc, giống như kiếp trước cô đã từng gặp qua.
Từ Thiên Lam cũng không biết tại sao mình lại xuyên tới nơi này, đột nhiên nhìn thấy một người ở kiếp trước, cô vẫn cảm thấy rất thân thiết.
Nhưng cho dù nghĩ nát óc cũng không nhớ qua đã gặp ở đâu.
Cô vỗ đầu, bước vào nhà, đột nhiên trong đầu cô lóe lên, ồ, không phải là người kia à!
"Ưm, hai người nói chuyện đi, tôi phải đi vệ sinh, nhà vệ sinh chỗ các cô ở đâu thế?" Tần Minh hỏi Ngô Khởi Lan, nhưng không đợi đối phương trả lời, anh ta đã nói trước: "Thôi, tôi đi ra ngoài tự tìm."
Nói xong, không đợi hai người phản ứng, Tần Minh liền ra cửa.
Thế là trong văn phòng chỉ còn lại có Ngô Khởi Lan và Tần Tử Huân.
Hai người không ai nói chuyện, vô cùng nghiêm túc mà cúi đầu uống trà, dường như mấy lá trà bên trong có bao nhiêu lá đều biết rõ.
Một người ngồi sau bàn làm việc không biết đang nghiên cứu tư liệu gì.
Tuy gương mặt không có biểu hiện gì, nhưng hành động lật đi lật lại tư liệu cho thấy chị rất nôn nóng.
Không biết qua bao lâu, Ngô Khởi Lan rốt cuộc không chịu nổi trầm mặc, chị đứng lên: "Tôi còn có việc, không thể giữ anh ở lại được."
Tần Tử Huân nhướng đôi lông mày thanh tú, khuôn mặt trắng nõn ngẩng lên, thong thả ung dung cười: "Nhanh như vậy đã đuổi người rồi à?"
"Thật ngại quá, đúng là có việc."
"Có thể nói với anh là có chuyện gì không?"
"Không thể."
Tần Tử Huân nhìn thẳng vào Ngô Khởi Lan, bước đến gần chị, nói: "Vì sao lại không thể nói?"
Ngô Khởi Lan quay đầu đi chỗ khác: "Đây là việc cá nhân, tại sao tôi phải nói cho anh biết."
"A, đúng vậy, đây là việc cá nhân!" Tần Tử Huân lắc đầu, cười nói: "Anh không có tư cách để biết, chúng ta đã sớm không còn quan hệ, bây giờ chúng ta chỉ nói chuyện công việc thôi."
"Chúng ta không công tác trong cùng một ngành, có chuyện gì liên quan tới công việc chứ?"
"Vậy nói chuyện về cửa hàng quốc doanh này đi." Tần Tử Huân đánh giá một chút, sau đó nói: "Không phải cá nhân được nhận thầu sao! Anh rất có hứng thú."
Ngô Khởi Lan đột nhiên biến sắc: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Nhận thầu cửa hàng quốc doanh đối với Ngô Khởi Lan là cơ hội ngàn năm có một.
Chị công tác nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không được lên chức, lần này lại còn bị điều chuyển công tác tới thị trấn nhỏ này, chị không cam lòng, cứ tưởng phải buông xuông hết thảy.
Nếu Tần Tử Huân muốn tranh đoạt với chị, vậy thì chị không đủ tài chính để chạy đua với anh ta, phải biết rằng tên này từ học kỳ một năm nhất đã tự mình buôn bán kiếm được không ít tiền.
Huống chi bây giờ, chị còn không đủ tiền, nguy cơ bị tranh mất là rất lớn.
"Anh không có ý gì khác, chỉ là xem trọng nơi này." Tần Tử Huân đột nhiên cười nói: "Cũng rất coi trọng em."
Ngô Khởi Lan đột nhiên đỏ mặt, có chút quẫn bách, không biết làm sao, chị không ngờ người này lại nói một câu như vậy: "Anh..
anh nói cái gì?"
"A, em đừng nghĩ nhiều, anh đánh giá rất cao năng lực kinh doanh của em." Tần Tử Huân bày ra bộ dáng bất cần đời: "Chúng ta hợp tác đi."
* * *
Sáng sớm hôm sau, Từ Thiên Lam mơ mơ màng màng ăn cháo, không biết nghĩ đến cái gì.
Cô nhìn Vu Đại Quân đang ra sức ăn ở phía đối diện, giống như anh ta sợ đồ ăn sẽ biến mất vậy.
Từ Thiên Lam ăn cháo xong, liền trở về phòng gọi hai con gái dậy, để lại hai anh em Vu Đại Hải ở bên ngoài.
Vu Đại Hải ăn xong, cầm lấy áo khoác, lôi kéo Vu Đại Quân đi làm: "Đi thôi, đến giờ làm việc rồi."
Vu Đại Quân không kịp chuẩn bị, bị Vu Đại Hải kéo một cái không cẩn thận bị sặc, vội vàng đấm ngực dậm chân, xua tay: "Anh, anh không đi, ăn xong anh sẽ về nhà."
"Về nhà?" Vu Đại Hải chớp chớp mắt: "Đừng về! Anh mới tới một ngày, sao lại về? Không phải anh muốn cùng em kiếm tiền à? Ở lại thêm mấy ngày nữa đi!"
Vu Đại Quân nghe vậy thì cảm thấy có chút gì đó không hợp lý lắm, nhưng lại không muốn suy nghĩ sâu xa.
Ngày hôm qua trở về, cánh tay của anh ta rất đau nhức, thân thể giống như bị người ta đánh cho một trận, ngủ cũng không được, lăn lộn nửa ngày mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, chưa được bao lâu thì trời đã sáng.
Vu Đại Quân đã tính toán xong, công việc này ai thích làm thì làm! Hôm nay, anh ta phải về nhà, trì hoãn một ngày cũng không được, làm thêm hai ngày nữa cái mạng nhỏ của anh ta cũng không thể chịu được.
Vợ anh ta muốn khinh thường anh ta thì cứ khinh thường đi, dù sao cô ta cũng không phải lần đầu tiên khinh thường anh ta, vẫn là cái mạng nhỏ quan trọng hơn.
"Không, anh sẽ về nhà." Vu Đại Quân ăn nốt chỗ cháo trong bát, sau đó vội vàng sửa sang lại quần áo, trước khi lao ra khỏi phòng còn đúng lý hợp tình nói: "Đúng rồi, đưa đây."
Vu Đại Hải không hiểu gì nhìn anh ta: "Đưa cái gì?"
"Tiền công!" Vu Đại Quân trừng to đôi mắt: "Tiền công của anh ngày hôm qua, chú không phải là không định trả chứ."
"À, được." Vu Đại Hải lấy từ trong túi ra một tờ tiền đưa cho anh ta.
Vu