Mấy ngày sau, Từ Thiên Lam không có việc gì làm, liền đi tìm Ngô Khởi Lan.
Nhưng hôm nay, cô tới văn phòng lại không gặp được Ngô Khởi Lan, hỏi ra thì mới biết chị bị bệnh, xin nghỉ ở nhà.
Từ Thiên Lam hơi lo lắng, dù sao từ lúc quen biết tới giờ đều thấy chị là một người tràn ngập năng lượng, hai ngày trước vẫn còn tốt, đột nhiên lại bị ốm.
Từ Thiên Lam hỏi thăm chỗ ở của Ngô Khởi Lan, cô mua ít trái cây, trứng gà và một vài đồ linh tinh khác tới thăm chị.
* * *
Ngày hôm đó, Vu Đại Quân giải tỏa được cơn nghiện thuốc lá, đến tận trời tối mới về đến nhà.
Anh ta đưa tay lên miệng, dùng sức hà hơi, sau đó lại ngửi thử: "Sao vẫn còn ngửi thấy mùi thuốc vậy."
Ngô Quế Hoa không cho anh ta hút thuốc, anh ta được Vu Đại Hải cho một hộp Hồng Mai, nhịn không được hút vài điếu.
Nếu để Ngô Quế Hoa biết được, thế nào cũng tịch thu hết số thuốc còn lại.
Vu Đại Quân đem số thuốc còn lại giấu kỹ vào túi áo bên trong, dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, cảm thấy ổn thỏa, định về đến nhà sẽ tìm một chỗ giấu kín.
Lúc đi qua cây hòe già trong thôn, anh ta nhảy lên hái mấy quả vội vàng nhét vào miệng, nhai một lúc rồi nuốt xuống.
Anh ta hà hơi ra, ngửi kỹ không thấy mùi thuốc lá, mới yên tâm trở về nhà.
Về đến nhà, trong nhà và ngoài sân đều tối đen, Vu Đại Quân buồn bực, trời mới tối chưa được bao lâu, bình thường vào giờ này, cả nhà chỉ vừa mới ăn cơm xong.
Mọi người còn phải tắm rửa, mấy thằng nhóc vẫn còn nghịch ngợm, rất muộn mới đi ngủ.
"Sao hôm nay lại ngủ sớm thế." Vu Đại Quân mò về phòng của mình, tìm được vị trí giường ngủ, sau đó nhanh chóng cởi quần áo trên người, bò lên giường.
"A! Sao đột nhiên anh lại trở về!"
"Em đừng động." Vu Đại Quân lạnh lùng trả lời.
"Ưm, anh..
ưm."
Sáng sớm hôm sau, gà vừa gáy lần đầu tiên, Ngô Quế Hoa đã đánh thức Vu Đại Quân dậy.
Cô ta giơ năm tệ lên trước mặt Vu Đại Quân, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại chỉ có năm tệ thôi?"
Vu Đại Quân mơ mơ màng màng bị đánh thức, xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ, nhìn thấy tờ tiền trước mắt, lập tức thay đổi sắc mặt.
Sau đó như nhớ ra điều gì, anh ta nhảy xuống giường tìm chiếc áo mà mình cởi ra vào tối hôm qua.
Ngô Quế Hoa "hừ" một tiếng, từ sau lưng lấy ra một hộp thuốc lá: "Có phải anh đang tìm cái này không?"
Vu Đại Quân quay đầu nhìn lại, đó chẳng phải là hộp Hồng Mai mà anh ta đã giấu trong túi áo sao.
Ngày hôm qua, anh ta mới hút có hai điếu.
Vu Đại Quân vươn tay định lấy lại, thì Ngô Quế Hoa đã nhanh chóng giật lại: "Tịch thu! Anh dám lén lút hút thuốc sau lưng em, còn mua loại đắt tiền như vậy, anh lấy tiền ở đâu?"
"Anh không cố ý, đây là Đại Hải cho anh."
Đôi mắt của Ngô Quế Hoa lóe sáng: "Đại Hải cho anh thuốc lá đắt tiền như vậy, có phải chú ấy phát tài rồi không, rốt cuộc thì Đại Hải làm gì vậy? Còn nữa, anh có lấy được công thức làm bánh từ tay của Từ Thiên Lam không."
"Không có." Vu Đại Quân xoay chuyển tròng mắt.
Thật ra, anh ta đã quên mất chuyện hỏi công thức làm bánh.
Anh ta làm việc mệt muốn chết, nào còn tâm tư nhớ tới việc này: "Hải, Đại Hải không có phát tài.
Anh nói cho em biết, hiện giờ Đại Hải cùng một nhóm người đi làm việc ở một công trường, thật vất vả mới kiếm được tiền.
Anh đi làm với chú ấy một ngày, em biết mệt đến mức nào không.
Sau khi đi làm một ngày, hai cánh tay của anh cũng không giơ lên nổi."
"Chỉ làm có một ngày?"
"A, làm một ngày anh liền trở về, nếu không em cũng sẽ không còn nhìn thấy anh nữa." Vu Đại Quân vội vàng thay đổi đề tài, nhớ tới chuyện tối hôm qua, liền nghi ngờ hỏi: "Đúng rồi, tối hôm qua anh trở về không muộn, tại sao lại tắt hết đèn, mọi ngày có đi ngủ sớm như vậy đâu!"
Ngô Quế Hoa bĩu môi: "Ngày hôm qua, chị Lưu Thúy và chị Xuân Hoa cãi nhau về chuyện học hành của mấy đứa nhỏ.
Hôm qua, tiểu Minh thi được nhất lớp khiến chị dâu rất vui.
Lúc ăn cơm, chị ấy nói với mẹ sang năm sẽ gửi nó đến trường cấp hai của huyện.
Anh nghĩ xem, trường cấp hai của huyện là chỗ nào, muốn vào học thì vào à.
Vào học ở đó đều là những học sinh rất giỏi mới vào được.
Trường tiểu học ở thôn chúng ta bao năm nay có học sinh nào thi đỗ vào trường huyện đâu.
Hơn nữa, học trường trên huyện thì chi phí nhiều hơn một nửa so với ở đây, lại còn phải trọ ở trường.
Mọi người trong nhà không đồng ý với suy nghĩ ấy, nhưng còn chưa kịp nói thì chị Xuân Hoa đã lên tiếng trước.
Chị ta nói mát rằng tiểu Minh không thể thi đậu.
Chẳng qua là chị ta sợ mẹ sẽ đưa hết tiền cho tiểu Minh, như vậy sau này con trai chị ta sẽ không có tiền đi học.
Tiểu Mộc vừa nhìn đã biết là đứa trẻ không có thiên phú học tập rồi."
"Anh cũng không phải không biết tính tình của chị Lưu Thúy, nếu nói chị ấy thì chị ấy cũng không tức giận như vậy, nhưng Ngưu Xuân Hoa lại nói con trai của chị ấy, nên hai người mới cãi lộn ầm ĩ."
"Cãi nhau đến nỗi suýt chút nữa thì đánh nhau, cuối cùng mẹ hét một câu bọn họ mới chịu về phòng.
Một bữa cơm, ai cũng không ăn được, liền tắt đèn đi ngủ sớm, mấy thằng nhóc cũng bị dọa, không dám nô đùa ầm ĩ."
Trường cấp hai của huyện là trường trung học cơ sở tốt nhất không chỉ ở huyện bọn họ, mà còn là một trong những trường cấp hai hàng đầu trong thành phố.
Học sinh tốt nghiệp trường cấp hai huyện còn có thể thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm, thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm khẳng