Ngô Khởi Lan thật sự bị dọa một trận, ngay sau đó ánh mắt chợt lóe lên, hưng phấn đi vòng quanh văn phòng, bên trái đi mấy vòng, bên phải đi mấy vòng, một lúc thì vung vẩy cánh tay, một lúc lại giống như muốn nói gì đó, trên mặt tươi cười giống như hoa nở.
Ngay lúc, Từ Thiên Lam cảm thấy có phải Ngô Khởi Lan bị cái gì kích thích hay không, đang định ra ngoài tìm người hỗ trợ.
Đột nhiên, Ngô Khởi Lan khôi phục lại tinh thần, sau đó hét lên một tiếng: "Tên nhóc này, đầu óc em phát triển như thế nào vậy! Con mẹ nó, thật sự quá giỏi."
Từ Thiên Lam rất đau đầu, cô muốn nói với Ngô Khởi Lan là có thể đừng nói tục được không?
Nhưng nghĩ lại, Ngô Khởi Lan không phải là Vu Đại Hải, nên cô lại không nói nữa.
Chi tiết cụ thể thì hai người không bàn tới, bọn họ bắt đầu khua chuông gõ mõ sửa sang lại cửa hàng.
Công việc sửa sang cửa hàng thì đội ngũ của Vu Đại Hải có thể đảm nhiệm, nhưng Từ Thiên Lam lại không muốn để anh làm.
Hiện tại, anh đang nhận một công trình lớn đầu tiên, cần phải hoàn thành nó thật tốt để bàn giao cho khách hàng.
Cho nên, Từ Thiên Lam bàn bạc với Ngô Khởi Lan mời đội xây dựng khác.
Ngô Khởi Lan nói: "Không được, đội của Vu Đại Hải là đội xây dựng duy nhất ở thị trấn của chúng ta."
Thị trấn của bọn họ không lớn, người tài không có nhiều lắm, ai có bản lĩnh đều vào đội của chú Lục để kiếm nhiều tiền rồi.
Đội ngũ của Vu Đại Hải cũng không ngừng lớn mạnh, lúc đầu có rất ít người nhưng càng nhận nhiều việc thì người có năng lực cũng ngày càng nhiều.
Từ Thiên Lam không có cách nào khác, đành phải hỏi Vu Đại Hải xem anh có thời gian không.
Thực ra, Từ Thiên Lam không muốn hỏi, vì như vậy sẽ làm cho Vu Đại Hải khó xử.
Cô biết, nếu cô hỏi thì cho dù có khó, anh cũng sẽ đồng ý.
Nhưng mà hiện tại không thể tìm được đội nào khác, cô chỉ có thể hỏi anh.
Vu Đại Hải nghe xong, hỏi bọn họ định sửa chữa như thế nào.
Từ Thiên Lam nói với anh là chỉ cần sơn lại tường, lắp đặt thêm hệ thống đèn chiếu sáng ở trên trần nhà, thêm mấy cái kệ lớn để trưng bày hàng hóa và một bảng hiệu cửa hàng.
Vu Đại Hải vỗ đùi: "Chuyện này thì có gì mà phiền toái.
Anh sẽ bảo mấy người tới đó, một người sơn tường, một người lắp bóng đèn, một người lắp đặt kệ hàng.
Đội ngũ của anh đều là dân chuyên nghiệp cả đấy."
"Vậy còn công việc bên kia của anh thì sao?" Từ Thiên Lam lo lắng hỏi.
"Không có vấn đề gì, đội của anh ngày càng nhiều người, anh còn đang lo không sắp xếp đủ công việc cho họ." Vu Đại Hải cười nói.
Thì ra một số lượng người ở chợ lao động thấy Vu Đại Hải càng ngày càng tiếp nhận nhiều công việc, nên muốn gia nhập, nhưng quy định đầu tiên để nhận người là người đó phải có kỹ thuật.
Nhưng hiện giờ, số lao động có kỹ thuật không nhiều, họ chủ yếu là những người nông dân chỉ biết trồng trọt, lúc nào hết việc đồng áng, thì họ sẽ đến chợ lao động chờ việc.
Cũng có một số người ở trên thị trấn không có công việc cố định, nhưng bọn họ cũng không có kỹ thuật gì.
Cho nên, Vu Đại Hải đều uyển chuyển từ chối.
Đội của bọn họ không dễ gì mới tập hợp lại một chỗ, công việc cũng không phải quá nhiều, nhưng tùy tiện chọn ra vài người đều có thể làm được việc.
Tuy nhiên cũng có những công việc không đòi hỏi kỹ thuật, ví dụ như chuyện vận chuyển gạch mà Vu Đại Quân từng làm không cần người thợ có kỹ thuật.
Có điều, công việc khác nhau thì tiền công cũng khác nhau.
Đội của Vu Đại Hải đôi khi cũng sẽ nhận mấy người đàn ông khỏe mạnh không có tay nghề gì, nhưng sau khi làm được một thời gian, bọn họ cũng sẽ học được vài thứ.
Gần đây, Vu Đại Hải nhận việc xây nhà, nhưng không cần đến nhiều lao động phổ thông.
Hiện giờ, trong đội có rất nhiều thợ mộc nhưng bọn họ không cần lắp đặt đồ dùng trong nhà, cho nên thợ mộc phải đi làm những việc đơn giản nhất.
Bây giờ, thợ mộc cũng không được trọng dụng lắm, đồ vật gì cũng được làm sẵn, ngay cả sửa chữa cũng ít việc.
Những việc đơn giản như lắp đặt bóng đèn, quét vôi bọn họ đều có thể làm được, cho nên không có khó khăn gì.
Từ Thiên Lam vừa nghe xong thì rất vui mừng, thống khoái trả lời: "Vậy, ngày mai anh cho bọn họ tới đi."
"Được." Vu Đại Hải cũng vui tươi hớn hở đồng ý.
Ba người được phân công tới cửa hàng giống như là giẫm lên Phong Hỏa Luân, làm việc nhanh nhẹn, chất lượng tốt.
Ngô Khởi Lan cười tươi khen Vu Đại Hải điều tới những người rất tốt, đúng là có người quen làm việc cũng dễ dàng hơn, nói đến mức Từ Thiên Lam cảm thấy xấu hổ.
Mấy người này làm chưa tới ba ngày liền hoàn thành hơn nửa công việc.
Kệ trưng bày hàng hóa thì chậm hơn một chút, dù sao cũng là kệ lớn, mỗi một tầng đều để rất nhiều hàng hóa, cho nên cần tới bốn, năm ngày mới hoàn thành.
Từ Thiên Lam lại đề suất với Ngô Khởi Lan, tranh thủ thời gian này đào tạo lại phong cách bán hàng cho nhân viên.
Ngô Khởi Lan cũng có ý tưởng này, trước đó hai người cũng đã bàn bạc chi tiết những vấn đề đào tạo nhân viên.
Cho nên sau khi về nhà, Ngô Khởi Lan liền sửa sang tài liệu, soạn ra một cuốn "sổ tay đào tạo nhân viên".
Từ Thiên Lam không nhịn được giơ ngón cái lên khen ngợi Ngô Khởi Lan.
Ngô Khởi Lan đúng là một nhân tài kinh doanh, về sau chuyện kinh doanh của cửa hàng, cô cũng không cần phải xen vào.
Thực ra, sau khi khai trương, Từ Thiên Lam cũng không muốn tham gia vào nữa.
Chuyện kinh doanh thì cứ để Ngô Khởi Lan quyết định, cô chỉ cần chờ lấy tiền là được.
Không phải Từ Thiên Lam không có ý chí vươn lên, mà một cái cửa hàng như vậy không cần đến hai người chủ, tránh gây rối loạn.
Sự thật là cô rất vui vẻ với việc có thể trực tiếp nhận tiền hoa hồng.
Kỳ thực mục đích đào tạo nhân viên bán hàng chủ yếu là thay đổi ý thức phục vụ của bọn họ.
Hơn nữa, hình thức kinh doanh của cửa hàng mà cô và nkl, không khác biệt lắm với mô hình siêu thị những năm sau này.
Nhưng hiện tại không có mã vạch, không có cách nào kiểm soát được số lượng hàng hóa tồn kho, chỉ có thể dựa vào nhân viên.
Nhân viên thu ngân thì chỉ chuyên tính tiền.
Mỗi nhân viên bán hàng sẽ phụ trách một khu vực, không cần thiết phải tiếp thị hàng hóa, chỉ phụ trách trông coi, chăm sóc hàng hóa.
Nếu có khách hàng không tìm thấy hàng hóa thì có thể hỗ trợ khách tìm, nếu không có thì nhân viên bán hàng có thể giới thiệu cho khách một mặt hàng khác.
Từ Thiên Lam và Ngô Khởi Lan còn đề ra chính sách trích phần trăm, phát tiền thưởng.
Nhóm nhân viên giống như phát điên đến nơi, bọn họ sôi nổi thể hiện sự tích cực