Hiện tại, cuộc sống của Từ Thiên Lam quá tốt, mỗi ngày còn dùng nước suối trong không gian để chăm sóc nhan sắc, ánh mặt trời chiếu vào khiến cô giống như phát sáng, duyên dáng yêu kiều như một cây hoa thủy tiên.
Từ Thiên Lam giống như hạc trong bầy gà khi đứng trong một đám người già, trẻ nhỏ, rất dễ nhận ra.
Lúc này, trong lòng Ngưu Xuân Hoa hừng hực lửa giận, so với Từ Thiên Lam thì cô ta không hề kém cạnh ở điểm gì.
Vậy tại sao, Từ Thiên Lam lại có cuộc sống tốt đẹp như vậy, có người đàn ông yêu thương, có tiền tiêu, nhìn bộ quần áo xinh đẹp mà Từ Thiên Lam đang mặc trên người xem, giống như một bà chủ nhà giàu vậy.
Còn cô ta thì sao?
Mỗi ngày đều vất vả làm việc trên đồng, về nhà còn phải giặt quần áo, nấu cơm, cho gà ăn.
Mặc dù không phải chỉ có một mình cô ta phải làm như vậy.
Thỉnh thoảng cũng có những ngày không có việc làm, nhưng sau khi hết bận rộn thì cái gì cũng không có.
Hàng ngày, chồng của cô ta cũng không hề quan tâm đến cô ta.
Mỗi ngày trồng trọt xong, về đến nhà là anh ta lên giường nằm, không quan tâm bất cứ chuyện gì khác.
Mẹ chồng thì luôn ở đằng sau mắng cô ta không làm tốt được việc gì, còn không phải là vì chê nhà mẹ đẻ của cô ta sao, may mà cô ta còn sinh được một đứa con trai, nếu không thì cuộc sống của cô ta càng khó khăn hơn.
"Phải không? Sao cô ta lại ở trong cửa hàng của người ta, để tôi nhìn xem nào." Một nhà bốn người theo dòng người chen chúc đi vào bên trong.
Vừa bước vào, bọn họ liền nhìn thấy người đứng kia đúng là vợ của Vu Đại Hải.
Nhìn cô không giống những người khác, đứng cạnh Từ Thiên Lam là một người phụ nữ nhìn rất giống lãnh đạo.
Người này và Từ Thiên Lam không biết nói chuyện gì, mà thường xuyên tươi cười.
Bọn họ không tin vào hai mắt của mình, từ khi nào Từ Thiên Lam lại có thể xinh đẹp như vậy.
Đây vẫn là người vợ gầy trơ xương, trầm mặc ít nói, thiếu ăn đến mức khuôn mặt vàng vọt của Vu Đại Hải sao?
Lúc này, Từ Thiên Lam đang nói với Ngô Khởi Lan về chương trình giảm giá hai mươi phần trăm, hoạt động rút thăm trúng thưởng và hoạt động tặng quà.
Hai người nói không lâu lắm, vừa lúc pháo hoa cũng đốt xong, Ngô Khởi Lan liền lên phát biểu khai trương.
Ngô Khởi Lan nói một ít chương trình sẽ diễn ra ngày hôm nay.
Vốn dĩ, những người vây xem chỉ đơn giản là xem náo nhiệt, không ngờ hôm nay mua đồ còn được giảm hai mươi phần trăm và được rút thăm trúng thưởng.
"Giải đặc biệt là một chiếc xe đạp, mọi người có thể tới cửa hàng xem thử, mua bất kỳ đồ vật gì đều được phát một phiếu mua sắm, sau đó dùng phiếu này để được rút thăm trúng thưởng." Ngô Khởi Lan nói xong, liền giơ tay lên.
Mọi người nhìn theo thì thấy ở góc tường có đặt một chiếc xe đạp Phượng Hoàng mới tinh được buộc một chiếc nơ hình con bướm.
Chuyện này khiến cả đám đông bùng nổ.
Chuyện gì đang diễn ra vậy, mua hàng còn được tặng xe đạp, à không, là rút thăm trúng thưởng mới đúng.
Dầu muối, tương dấm thì nhà ai mà không cần dùng tới, mua một miếng bánh ngọt về cho vợ ăn hoặc mua mấy miếng lương khô về cho bọn nhỏ ăn vặt.
Vì thế, mọi người ồ ạt tiến vào bên trong.
Bốn người nhà họ Vu cũng muốn đi vào bên trong.
Ngưu Xuân Hoa thì đang muốn gân cổ lên gọi Từ Thiên Lam, để cô xấu mặt trước đám đông.
Nhưng cô ta chưa kịp gọi thì cách đó không xa truyền tới âm thanh.
Mọi người nhìn theo âm thanh thấy một chiếc xe ô tô màu đen không rõ của thương hiệu nào đang lái về phía siêu thị.
Đám người tự động nhường đường, có người biết thì nhỏ giọng nói: "Ồ, đây không phải là xe của chủ tịch huyện à."
"Đúng vậy, lần trước tôi cũng nhìn thấy anh ấy ngồi chiếc xe này."
"Nghe nói, chủ tịch huyện là người mới tới và rất trẻ."
"Người trẻ tuổi như vậy làm sao có thể là chủ tịch huyện, ông lại nói điêu rồi."
"Ông không tin thì thôi, người ta tài giỏi thì tại sao lại không thể ngồi lên chức vị đó."
Lúc này, chiếc xe ô tô dừng lại, Tần Tử Huân từ trên xe bước xuống.
Sau đó, Tần Tử Huân giống như phát ra ánh hào quang.
Những cô vợ trẻ và phụ nữ lớn tuổi đều không thể rời mắt mà nhìn chằm chằm vào vị chủ tịch huyện Tần văn nhã, tuấn tú.
Có người còn nhỏ giọng nói: "Trời ơi, sao lại có người lớn lên đẹp trai, trắng trẻo như vậy!"
"Đúng thế, đây đâu phải chủ tịch huyện, mà giống như minh tinh điện ảnh hơn."
"Cô từng xem phim điện ảnh à, lại còn minh tinh điện ảnh nữa chứ."
"Sao tôi lại chưa từng nhìn thấy, lúc còn nhỏ, tôi được xem phim Họa Bì ở quảng trường."
"..."
Tần Tử Huân đi đến bên cạnh Ngô Khởi Lan và Từ Thiên Lam.
Đây là bài phát biểu đầu tiên kể từ khi anh ấy tới làm chủ tịch huyện ở đây.
Tần Tử Huân cười tủm tỉm, khiến đám đông bên dưới không nhịn được mà hò reo: "Các vị đại nương, cửa hàng này là siêu thị duy nhất ở thị trấn Thanh Vân của chúng ta, mọi người cần mua gì mời vào tham quan."
Từ Thiên Lam không phúc hậu cười lên.
Mà bốn người nhà họ Vu đứng trong đám người, sắc mặt đều thay đổi, một câu cũng không thốt lên được, im lặng rời đi.
Ngày đầu tiên siêu thị khai trương rất thành công, có chủ tịch huyện trấn áp, một món đồ nhỏ cũng không bị trộm, doanh thu càng lúc càng tăng.
Nhưng đáng lẽ hôm nay phải là ngày vui, thì khi Từ Thiên Lam về đến nhà, cô thật sự không thể vui nổi, toàn bộ người nhà họ Vu đều đang ngồi trong phòng khách nhà cô.
Tần Tử Huân xuất hiện làm thay đổi kế hoạch của bốn người này.
Bọn họ không hề nghĩ tới, vợ của Vu Đại Hải lại có thể đứng cùng một chỗ với chủ tịch huyện.
Tại sao, vợ của Vu Đại Hải lại đứng cùng một chỗ với chủ tịch huyện?
"Có thể cô ta làm việc trong cửa hàng kia?" Ngưu Xuân Hoa cảm thấy đây là lý do hợp lý nhất.
"Chị dâu không biết thì đừng nói bậy.
Đó là cửa hàng quốc doanh, chị cho rằng ai cũng có thể vào làm được à?" Ngô Quế Hoa thấy người này thật ngu ngốc, liền mở miệng châm