Đồn công an thị trấn.
Bên ngoài nơi tạm giữ, Từ Thiên Lam bế Từ Triển Bằng nhìn vào bên trong.
Mã Thúy Bình sắc mặt trắng bệch ngồi ở bên trong, đang khóc lóc nỉ non xin tha.
Đáng tiếc, không ai thèm trả lời bà ta.
"Chị, nhìn thấy bà ấy như vậy, em cũng không thấy vui vẻ." Từ Triển Bằng cảm thấy người đàn bà này bình thường rất hay bắt nạt mình, nhưng không ngờ cũng có lúc yếu ớt như vậy.
Cậu thấy rất kỳ lạ, thì ra đối phương cũng không mạnh mẽ như mình tưởng.
Nhưng nhìn thấy bà ta khóc lóc như vậy, cậu cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào.
"Không muốn nhớ thì đừng nhìn nữa, dù sao về sau bà ta cũng không ức hiếp được em nữa." Từ Thiên Lam ôm em trai đi ra ngoài.
Sở trưởng Lý thấy bọn họ đi ra, liền bắt tay với Từ Thiên Lam: "Đồng chí Từ, lần này cảm ơn cô đã thông báo.
Sau khi chuyện của Triển Bằng xảy ra, bên trên liền có công văn xuống, muốn chúng tôi nghiêm khắc trừng trị những việc làm trái pháp luật, cho nên chuyện này cũng coi như là giết gà dọa khỉ."
"Tình huống của bà ấy thì?" Từ Thiên Lam hỏi.
"À, trong thôn đều là đánh bạc nhỏ, chỉ bị tạm giam mấy ngày và nộp tiền phạt là xong."
Từ Thiên Lam gật đầu, tạm biệt sở trưởng Lý, liền trở về nhà.
Lần này bắt Mã Thúy Bình nhốt lại, lý do cũng coi như là danh chính ngôn thuận.
Cho dù chỉ là một giáo huấn nho nhỏ, nhưng cũng coi như đã trả thù được cho em trai.
Tối hôm đó, Từ Thiên Lam đưa Từ Triển Bằng về tới nhà, thì nhìn thấy trên người cậu bé có rất nhiều vết thương cũ, mới đan xen.
Lúc đó, cô chỉ hận không thể xé xác bà ta ra.
Trong lúc nhất thời không nghĩ ra được biện pháp nào khác, đành phải đưa ra hạ sách này.
Bây giờ vẫn còn là những năm 80, bộ luật bảo vệ trẻ vị thành niên vẫn chưa được kiện toàn, đặc biệt là ở những vùng nông thôn, chuyện đánh trẻ em chỉ bị coi là một hình thức giáo dục, dạy dỗ trẻ nhỏ.
Không có bất kỳ người nào cảm thấy đây là việc làm không đúng, công an cũng mặc kệ chuyện này, họ cho rằng đây là việc riêng trong gia đình.
Nếu có chuyện nghiêm trọng xảy ra thì cũng chỉ khuyên can, phê bình, không bị bắt giữ gì hết.
Lúc Từ Triển Bằng được Từ Thiên Lam mang về nhà, Từ Triển Bằng rất muốn hỏi từ nay cậu có thể ở lại đây không.
Từ Triển Bằng biết không có đạo lý em vợ lại sống ở nhà của anh rể, đặc biệt, cậu vẫn còn ba và mẹ kế.
Mặc dù chỉ mới sáu tuổi, nhưng Từ Triển Bằng lại rất hiểu chuyện.
Thật sự là Từ Triển Bằng không muốn trở về ngôi nhà kia, anh rể tốt như vậy, chắc sẽ không để ý việc cậu ở lại đây đi.
Nhưng Từ Triển Bằng còn chưa kịp hỏi, thì Từ Thiên Tinh đã đến đây.
Hai hôm nay ở nhà của chị Ba, Từ Triển Bằng cảm thấy mình giống như đang ở thiên đường vậy.
Mỗi ngày, cậu đều được ăn no, không có ai sẽ vì cậu ăn thêm bánh bao mà mắng cậu.
Hai cháu gái thì rất đáng yêu, Từ Triển Bằng quyết định sau này trưởng thành sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua kẹo cho cháu gái ăn.
Chị Ba còn may quần áo mới cho cậu, bộ này còn đẹp hơn cả bộ quần áo lúc tết.
Lúc đó, Từ Triển Bằng luyến tiếc không dám mặc, kết quả lại bị thằng mập kia phá mất, chỉ có thể làm giẻ lau.
Từ Triển Bằng mặc quần áo mới, nhưng bộ đồ cũ cậu giấu đi, cậu luyến tiếc để nó làm giẻ lau.
Tóm lại một câu là nhà của chị gái rất tốt, cậu không muốn đi.
Nhưng kể cả nhà chị gái có tốt như thế nào, thì bọn họ vẫn còn phải nuôi hai đứa nhỏ, bây giờ nuôi dưỡng trẻ con không phải là chuyện dễ dàng.
Mẹ của Tiểu Sơn nói nuôi một mình nó thôi, mỗi ngày đều mệt muốn chết.
Từ Triển Bằng muốn ở lại đây, nhưng đồng thời cậu cũng không muốn trở thành gánh nặng đối với anh, chị.
Từ Triển Bằng ngồi bên cạnh giường đất, giống như một ông cụ non thở dài, nói: "Vẫn nên đi thôi!"
"Cậu, cậu định đi đâu?" Đại Nữu ngồi trên giường đất ôm chăn, nhìn chằm chằm vào Từ Triển Bằng hỏi.
Đại Nữu muốn gọi Từ Triển Bằng là anh, nhưng mẹ lại bảo bé phải gọi là cậu, rõ ràng, Từ Triển Bằng không cao hơn bé bao nhiêu.
Nhưng Đại Nữu rất nghe lời mẹ, nên bé gọi Từ Triển Bằng là cậu, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
"Ăn cơm thôi!" Từ Thiên Lam nấu xong cơm sáng, liền gọi bọn nhỏ ở trong phòng ra ăn cơm.
Vừa gọi, cô vừa đi vào phòng, vươn tay ôm lấy bé gái hôn mấy cái, Từ Triển Bằng nhanh chóng chạy đi rửa mặt.
Nhà bọn họ ăn cơm sáng rất sớm, bởi vì Vu Đại Hải mỗi ngày đều phải đi làm, cho nên Từ Thiên Lam cũng dậy sớm nấu cơm sáng.
Lúc không bận rộn, Vu Đại Hải cũng sẽ dậy sớm giúp cô nấu cơm.
Có điều mấy hôm nay công việc của anh rất nhiều, hầu như trời chưa tối thì anh chưa về nhà.
Sau khi