Từ Thiên Lam vừa mở cửa thì nhìn thấy là chị hai Từ Thiên Tinh.
Cô nhìn Từ Thiên Tinh tiêu sái uyển chuyển đi vào, cảm thấy rất chán ghét.
"Em Ba, em dọn tới thị trấn ở cũng không nói với chị một tiếng.
Chị phải nghe chị Cả nói mới biết được, chỗ này không phải là rất gần với chỗ của chị sao, chúng ta nên thường xuyên qua lại thì hơn." Từ Thiên Tinh bước vào nhà đánh giá phòng ở.
Từ Triển Bằng thấy chị Hai bước vào sân thì đưa hai cháu gái vào trong nhà.
Cậu tuy còn ít tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện.
Từ Triển Bằng biết người chị này không thích mình, cho nên cậu cũng không thích chị Hai.
"À, dọn đến đây cũng được một thời gian, nhưng phải vội vàng kiếm sống, cũng không rảnh để thông báo cho từng người." Từ Thiên Lam không ngẩng đầu lên, nói.
Từ Thiên Tinh xấu hổ đỏ mặt, bị Từ Thiên Lam nói như vậy nhất thời không biết nói cái gì.
Cô ta thầm nghĩ, em Ba này càng ngày hung hăng, trước kia đâu có như vậy.
Hay là đúng như chị Cả nói là Từ Thiên Lam đã phát tài rồi? Cho nên mới vênh váo như vậy? Nếu đúng là như vậy thì cũng khó trách Từ Thiên Lam lại khinh thường cô ta, kẻ có tiền đều như vậy, không có gì hiếm lạ, có tiền rồi thì đều thay đổi.
Từ Thiên Tinh ho khan một tiếng, che dấu sự xấu hổ: "Xem em Ba nói kìa, sao lại nói là sống tạm bợ qua ngày? Chị Cả nói với chị, Đại Hải ở thị trấn làm kiếm được khá nhiều tiền, rất nhiều người đi theo em ấy làm việc mà!"
Thực ra, Từ Thiên Hồng không có nói những người giúp đỡ hôm ấy đều đi theo Vu Đại Hải làm việc.
Chị chỉ nói là lúc ấy vì lo lắng tìm kiếm Từ Triển Bằng nên Từ Thiên Lam tìm rất nhiều người tạp vụ tại nơi làm việc của Vu Đại Hải để giúp đỡ tìm kiếm.
Nhưng Từ Thiên Tinh lại nghĩ nếu Vu Đại Hải không có năng lực thì sẽ không được nhiều người đồng ý giúp tìm kiếm như vậy, không thể không nói, ở một phương diện nào đó, khứu giác của Từ Thiên Tinh vẫn rất nhạy bén.
Từ Thiên Lam rốt cuộc cũng hiểu được tại sao người chị này bình thường lạnh nhạt, bây giờ lại thay đổi thái độ như vậy.
Cô ta đột nhiên chạy đến nhà của cô để cọ cảm giác tồn tại, cái này khiến Từ Thiên Lam khó chịu, cô nói: "Chị Hai nghe chị Cả nói như vậy à? Chị khẳng định mình không nghe nhầm chứ.
Đại Hải đi chợ lao động tìm việc, còn tôi thì ở nhà chăm sóc bọn nhỏ, làm gì có bản lĩnh gì.
Chị xem phòng ở này cũng là đi thuê, nếu tôi mà có tiền, tôi còn không tự xây cho mình được một căn nhà hay sao?"
"Cái gì? Đây là phòng đi thuê?" Từ Thiên Tinh ngạc nhiên nói.
Từ Thiên Lam gật đầu: "Đúng thế, là đi thuê."
"Không có khả năng, đi thuê sao em lại thuê phòng tốt như vậy?"
"Không có cách nào khác, căn nhà này cũng phải khó khăn lắm mới thuê được.
Chị cũng không phải không biết, lúc trước gia đình tôi là bị đuổi ra ngoài, thật sự không còn cách nào khác mới phải đi thuê nhà để ở.
Hiện tại vẫn còn thiếu chủ nhà rất nhiều tiền đấy.
Nếu không, chị cho tôi mượn một ít đi, chị yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng trả lại."
Từ Thiên Tinh xấu hổ cười nói: "Em Ba thật biết nói đùa, chị làm gì có tiền!" Từ Thiên Tinh đứng dậy định rời đi, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, lại xoay chuyển tròng mắt nhìn vào bên trong buồng, kêu lên: "Triển Bằng, chị Hai tới thăm em, sao em lại không ra?"
Từ Thiên Lam không hiểu chị ta lại muốn làm chuyện gì, mà nhất quyết bắt Từ Triển Bằng phải đi ra.
Từ Triển Bằng cúi đầu đi ra khỏi phòng, chào hỏi xong thì không nói thêm câu gì, đi tới đứng cạnh Từ Thiên Lam.
"Em xem, Triển Bằng không có việc gì lại cứ thích nơi nơi chạy loạn, ngày hôm đó chị đi tìm nó cả nửa ngày, ngay cả anh rể của em cũng tìm kiếm ở khu vực xung quanh rất lâu." Từ Thiên Tinh da mặt dày nói dối, thật giả thế nào chỉ có một mình chị ta biết.
Từ Thiên Lam và Từ Triển Bằng cùng lẳng lặng nghe chị ta nói đến vấn đề chính.
"Có điều, Triển Bằng dù sao cũng là người nhà họ Từ, cứ ở mãi nhà của em về sau sẽ có người nói ra nói vào.
Lần này, chị tới đây sẽ dẫn Triển Bằng về luôn, vừa lúc về nhà mẹ đẻ một chuyến, đỡ cho em đang vất vả kiếm tiền, còn phải đi làm những chuyện không đâu." Từ Thiên Tinh biểu tình giống như tôi đang suy nghĩ cho cô.
Lúc này, Từ Thiên Lam đã hiểu rõ suy nghĩ của chị ta, cô không phải nói nhà cô nghèo à? Trong nhà có hai đứa trẻ, nhất định không thể nuôi thêm một đứa nhỏ nhà họ Từ nữa.
Nếu cô nhất quyết giữ đứa nhỏ này ở lại nuôi dưỡng, vậy thì vừa rồi cô nói nhà mình nghèo chính là đang nói dối!
Từ Thiên Tinh vẻ mặt chân thành nhìn Từ Thiên Lam, đáng tiếc Từ Thiên Lam lại không giống như những gì chị ta muốn: "Triển Bằng ở chỗ này rất tốt, không nhọc chị phải lo lắng."
"Có gì mà phí tâm tư, còn không phải là chị sợ em cố quá nhiều phiền toái à?"
"Tôi là chị gái của em ấy thì có gì mà phiền toái?"
"Em không thấy phiền nhưng biết đâu em rể lại thấy phiền đấy!" Từ Thiên Tinh vẫn tủm tỉm cười như cũ.
Từ Thiên Lam bị bộ mặt dày của chị ta đánh bại, đang định nói không có gì phiền toái, cũng không cần chị ta lo lắng thay, thì Từ Triển Bằng đã hét lên: "Em không quay về đâu, tự em cũng có thể nuôi sống bản thân." Nói xong, cậu chạy vào trong phòng, đóng "Rầm" cửa lại.
Từ Thiên Tinh cười cười: "Em xem, đứa nhỏ này thật sự là không hiểu chuyện."
"Rốt cuộc là chị muốn nói cái gì?"
"Chị muốn nói cái gì? Chị sợ đứa nhỏ liên lụy đến em, dù sao thì.." Chị ta cười như không cười mà nhìn phòng ở.
Từ Thiên Lam cười nhạo một tiếng: "Cho dù tôi có nghèo cũng không đến nhà chị xin