Từ Thiên Lam nhìn quyển sách hướng dẫn đan "Áo len", cô không có ý định đan áo len để bán.
Thứ nhất là không có len, thứ hai là không có tiền.
Áo mà đan bằng len cũ, sẽ không được đẹp, ai sẽ mua chứ?
Sau khi suy nghĩ, cô quyết định đan găng tay.
Đúng vậy, chính là loại găng tay mà học sinh đeo vào mùa đông nhưng năm 90, có thể lộ những ngón tay ra ngoài để làm bài tập.
Khi còn nhỏ, cô cũng từng đeo nó, nhưng cũng không được bao lâu.
Sau này, nhà cô dần dần có điều kiện, cô liền không đeo những kiểu dáng như vậy nữa.
Loại găng tay này, chắc là dễ đan đi? Từ Thiên Lam âm thầm nghĩ, có điều nhớ tới thủ nghệ của bản thân, cô lại có chút không tự tin.
Từ Thiên Lam dựa theo phương pháp đan áo, bắt đầu làm thử.
Lần làm thử này cũng không quan trọng, cô giống như khám phá ra một thứ mới lạ.
Sau hai, ba tiếng, Từ Thiên Lam đã học được cách đan theo phương pháp ở trong sách.
Hơn nữa, cô còn đan rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đan được phần dưới cổ tay: "Không nghĩ tới không chỉ kế thừa ký ức của thân thể, mà còn kế thừa cả năng lực làm việc nữa."
Chủ nhân của thân thể này là một người khéo tay, tay nghề rất tốt, hơn cô gấp vạn lần.
Có tay nghề như thế này, cô giống như hổ mọc thêm cánh, đan thêm những mẫu mã đa dạng khác, vừa đẹp vừa dễ dùng, còn không sợ không bán được sao.
Chờ khi bán được găng tay, cô nhất định sẽ mua cho bọn nhỏ mấy cân bánh bao thịt, ăn cho đỡ thèm.
Hai đứa nhỏ nhất định rất vui vẻ cho mà xem.
Từ Thiên Lam đang đắm chìm trong mộng đẹp, liền nghe thấy tiếng khóc của Đại Nữu ở trong sân.
Từ Thiên Lam nhanh chóng buông đồ trong tay, chạy ra ngoài.
Trong sân, Đại Nữu đang ngồi dưới đất, giơ tay phải, khóc lớn, trên người bé dính không ít bùn đất.
Đứng đối diện Đại Nữu là một bé trai, trong tay còn cầm một quyển sách ngữ văn tiểu học, đang mắng Đại Nữu: "Nha đầu, mày biết chữ à mà muốn đọc sách, mày làm hỏng sách của tao rồi thì có đền được không! Tao nói cho mày biết, con gái không được đi học, về sau sẽ là đứa thất học!"
Từ Thiên Lam biết đứa trẻ này là con trai duy nhất của Ngưu Xuân Hoa, năm nay bảy tuổi, hiện tại đang là tháng ba, chắc là trường học khai giảng nên được phát sách giáo khoa mới.
Đại Nữu ngồi dưới đất, khóc đến nấc lên, vừa khóc vừa giải thích: "Em không phải, em không làm.."
Từ Thiên Lam chạy nhanh tới, đem Đại Nữu đứng dậy.
Sau đó, cô phủi bụi trên quần áo, dỗ dành nói: Không khóc, không khóc, mẹ ôm.
"
Đại Nữu vừa thấy mẹ đến, càng khóc to hơn, trong miệng còn không quên cáo trạng, nói đứt quãng, không được rõ ràng:" Hình, vẽ xinh đẹp, con nhìn..
hu hu..
đẩy con..
hu hu..
"
Mặc dù, Đại Nữu chỉ nói được vài từ nhưng Từ Thiên Lam vẫn có thể hiểu được.
Đại khái là thằng nhóc kia được phát sách mới, nên lấy ra khoe khoang, Đại Nữu muốn xem thì bị đẩy ngã trên mặt đất.
Từ Thiên Lam thật sự rất tức giận, bé còn rất nhỏ mà cũng ra tay được.
Mà thằng nhóc kia từ lúc thấy Từ Thiên Lam đi ra, thì chột dạ muốn chạy trốn.
Từ Thiên Lam nắm lấy cổ áo của thằng nhóc:" Cháu sao lại làm thế, em ấy còn nhỏ như vậy, cháu sao lại đẩy ngã em.
"
Từ Thiên Lam còn chưa nói xong, phía sau liền truyền tới một giọng nói chua ngoa:"