Bác gái ở giường cách vách từ chối : “ Cô ăn đi , ăn đi, tôi không thể ăn ngọt.” Nhìn thấy Chu Thanh Bình nhún nhường không nhận nữa, bác gái liền quay sang Phùng Thanh Thanh, đưa cho con bé “ Mẹ cháu không ăn thì cháu ăn đi, trời nóng, không ăn đồ cũng sẽ bị hỏng.”Thanh Thanh biết nói từ sớm, tuy răng mới hơn hai tuổi, lại có thể nghe hiểu được ý của người lớn.
Cô bé hiểu chuyện lắc đầu “Cháu không ăn, ăn đường sẽ làm hỏng răng.”Bác gái liền vui vẻ cười “ Ai da, cháu mới bao lớn, vậy mà rất có chính kiến, đến đây, không lo”Thanh Thanh không hé răng, cô bé thật cẩn thận mà nhìn lại mẹ mình.Chu Thu Bình ở trong lòng thở dài, con gái hiểu chuyện làm cô đau lòng.
Cô ôn thanh nói: “Ăn đi, mau cảm ơn bà.”Năm 1988 đã có thể mua đồ mà không cần tem phiếu.
Cô cũng đang chuẩn bị đi Cung Tiêu Xã mua bình sữa và sữa mạch nha để trả lại nhân tình.Thanh Thanh lúc này mới tươi cười rạng rỡ, chính mình lấy cái muỗng múc đồ hộp ăn.
Cô bé từ lúc cai sữa đến bây giờ liền tự chính mình ăn cơm.Kết quả một muỗng đồ hộp bỏ thêm nước ấm đưa vào trong miệng, cô bé