Chu Thu Bình ảo não, cô quá thất lễ, cư nhiên nhận ân tình của người ta mà đến một câu cảm ơn cũng chưa nói được một tiếng.Hộ sĩ an ủi cô: “Được rồi, ai mà không có lúc gặp nạn.
Hương thân quê nhà sẽ có cơ hội gặp nhau, lần sau gặp đáp lễ thật tốt là được.
Đúng rồi, tiền thuốc men của cô cũng nên trả cho bệnh viện, bằng không chúng tôi cũng không giao ban được.”Chu Thu Bình lúc này mới nhớ tới, bản thân tối hôm qua mang các con đi cũng không mang theo tiền bên mình.
Trước khi trọng sinh cô đã thành thói quen dùng di động trả tiền, điện thoại, giấy tờ chứng minh thân phận cùng chìa khoá mới là những thứ luôn bên bản than, lúc này mới biết có tiền mặt là tốt nhất.
Cô sợ túi của mình, sờ khắp mọi túi chỉ lấy ra được mấy xu, một đồng tiền chỉnh tề cũng không có.Chu Thu Bình không chờ lông mày của hộ sĩ nhăn thành đoàn, đã nhanh chóng đứng dậy tỏ thái độ: “Tôi lập tức quay về nhà lấy tiền.”Nhưng cô còn chưa kịp nhấc chân thì vấn đề khó liền bày ra trước mắt.
Cô vừa đi thì hai con gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh phải làm