Thấy Úy Nam đến gần, rốt cuộc cô bé kia cũng bắt đầu cử động.
Tuy nhiên cô bé vẫn tiếp tục giữ im lặng, cúi đầu rồi chậm rãi vươn tay định bắt lấy vạt áo của Úy Nam.
Tay cô bé thật sự rất xấu, teo tóp không có chút thịt, nhìn không khác gì móng gà.
Không chỉ như thế mà còn rất đen, vùng da ở các ngón tay và mu bàn tay vì tê cóng mà nứt nẻ.
Dường như cô bé cũng biết bàn tay mình rất xấu xí, nên chỉ dám vươn ngón cái cùng ngón trỏ ra thử nắm lấy một mảnh vải nhỏ.
Đến khi xác định Úy Nam cũng không ghét bỏ, mới dùng cả bàn tay nắm lấy góc áo cô; ngón tay tê cứng vì nắm quá chặt mà nứt ra, chảy máu, nhưng dù vậy cô bé vẫn không buông tay.
Cô bé chậm rãi ngẩng đầu lên, khẽ gọi một tiếng: “Chị.
”Trong giọng nói không thể che giấu được sự rụt rè.
Trong nháy mắt, Úy Nam nước mắt tràn mi.
Cô không thể phân biệt những giọt nước mắt này là của bản thân cô hay là ý thức còn sót lại của nguyện chủ, chỉ cảm thấy đau khổ muốn chết.
Úy Nam vươn tay ôm lấy Úy Bội toàn thân dơ bẩn vào lòng, cô dùng sức ôm chặt cô bé một hồi lâu, sau đó mới lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Vào đi, đây là nhà của chúng ta.
”Cô ôm lấy bả vai em gái, nhẹ giọng nói.
Giọng cô rất khẽ vì sợ ảnh hưởng đến cô bé.
Úy Bội cẩn thận đi theo cô vào phòng.
Cô bé đứng ở cửa, quan sát đánh giá toàn bộ căn nhà.
Cô bé quan sát chậm rãi, cũng rất nghiêm túc, một góc cũng không muốn buông tha.
Tựa hồ như muốn khắc ghi tất cả những điều này vào đầu.
Nhìn thấy cô bé như vậy, Úy Nam cực kỳ đau lòng.
Đầu