Thấy Úy Bội cứ nắm chặt lấy góc áo cô, Úy Nam cũng không giải thích gì thêm mà vươn tay nắm lấy tay em gái.
“Em đi cùng chị đến đó nhé.
”Vừa dứt lời cô liền dẫn Úy Bội đi vào bếp.
Úy Nam cầm kẹp gắp xỉ than đá khỏi bếp lò trước.
Sau đó lại đi ra ban công gắp một một khối than đá khác.
Chỉ là thời điểm đứng ở cửa, Úy Nam có chút do dự.
Nguyên chủ xa nhà đã một thời gian dài nên ấn tượng đối với những người hàng xóm đã dần mờ nhạt.
Ngoại trừ Ngụy Thu Hà, trong đầu Úy Nam không còn nhớ tên một người hàng xóm nào khác.
Cô thậm chí còn không biết những gia đình sống ở tầng lầu này là người như thế nào.
Lúc này chắc chắn Ngụy Thu Hà đang đi làm, vậy thì cô nên tìm ai để đổi than đá đây?Úy Bội giật giật góc áo cô.
“Hả?” Úy Nam vội vàng quay đầu lại.
“Chị, em có thể làm.
” Cô bé rụt rè nói.
“Em biết cái gì?”Giọng nói của Úy Bội mang theo khẩu âm đặc sệt của vùng nông thôn, âm thanh lại nhỏ nên Úy Nam hoàn toàn không thể nghe rõ, cô nhịn không được đành phải hỏi lại.
Úy Bội lại không nói thêm lời nào.
Cô bé vươn tay cầm lấy chiếc kẹp gắp than trong tay chị gái, tiếp đến là quay lại ban công rồi gắp thêm hai khối than tổ ong.
Sau đó động tác thuần thục gắp cả ba khối than đá mang vào phòng bếp.
Cô bé đi một vòng quanh nhà bếp, rõ ràng là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Chỉ là đi qua đi lại cả nửa ngày vẫn không tìm được thứ mình cần.
Nàng lại kéo góc áo của Úy Nam rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Ý tứ rất rõ ràng - cô bé hy vọng Úy Nam cùng mình đi ra ngoài.
Hai người nhanh chóng ra cửa.
Úy Bội chỉ cúi đầu đi băng băng về phía trước, hoàn toàn không có ý định giải thích với chị gái.
Nhưng tay cô bé vẫn nắm chặt lấy tay Úy Nam không buông.
Úy Nam cũng không hỏi, cứ để mặc cô