Nhìn thấy Úy Nam động đũa, Úy Bội mới cẩn thận gắp một miếng mì cho vào trong miệng.
Cô bé chỉ ăn một ngụm, sau đó đột nhiên dừng lại, im lặng không nói lời nào cầm đũa gắp từng miếng thịt bò trong bát của mình bỏ vào chiếc bát lớn được đặt ở giữa.
Úy Nam cảm thấy kỳ quái liền lên tiếng hỏi: “Em không thích ăn thịt bò sao?”Úy Bội nâng mắt, khẽ lắc đầu: “Đây là thịt, ăn ngon, cho chị ăn.
”Cô bé có vẻ ngoài khá giống với Úy Nam, cả hai đều có đôi mắt to tròn.
Nhìn ánh mắt trong suốt và sạch sẽ của cô bé, Úy Nam chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn như nước.
Cô gắp một miếng thịt bò đưa đến bên miệng Úy Bội: “Ăn một miếng nào.
”Úy Bội nghiêng đầu sang một bên, dùng tay kín miệng, kiên trì nói: “Chị ăn.
”Úy Nam trừng to mắt, lại duỗi đũa đưa miếng thịt bò về phía trước:“Cho em ăn thì em cứ ăn, trẻ con thì phải ngoan ngoãn nghe lời, nhìn xem em gầy thế nào, nếu lại không tăng cân thì chị liền đưa em đến bệnh viện để tiêm dinh dưỡng!”Nghe được ba chữ tiêm dinh dưỡng, chỉ trong nháy mắt Úy Bội liền lộ ra vẻ khiếp sợ! Như thể nghe thấy điều gì rất đáng sợ.
Cô bé nhìn miếng thịt, do dự một lúc, cuối cùng cũng mở miệng.
Hẳn là Úy Bội chưa từng được ăn món nào ngon như vậy, cơ hồ không kịp nhai liền nuốt miếng thịt xuống.
Nhất thời không kìm được mà hạnh phúc nheo nheo mắt.
Nhìn thấy dáng vẻ này của em gái, trong lòng Úy Nam cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Thậm chí cô cũng không quan tâm đến việc bản thân chưa ăn no, chỉ ngồi gắp hết tất cả thịt bò từ hai cái bát ra, sau đó đút từng miếng vào miệng em gái.
Mỗi khi Úy Bội để lộ biểu cảm không muốn ăn nữa thì cô lập tức trừng to mắt.
Cô bé thấy Úy Nam trừng mắt liền ngoan ngoãn ăn hết.
Chẳng mấy chốc hai chị em đã ăn hết hai bát mì thịt bò.
Úy Nam