Úy Bội nôn đến choáng váng, tối tăm mặt mày.
Cô bé không chỉ nôn ra hết những thứ vừa ăn mà thậm chí còn nôn ra cả mật xanh mật vàng.
Khuôn mặt vốn đã nhỏ nhắn gầy gò lại càng thêm vàng vọt như nến cộng thêm phần tái nhợt.
Úy Nam bị dọa sợ chết khiếp!Không quan tâm đến em gái đang giãy dụa, Úy Nam liền cõng cô bé chạy về phía bệnh bên kia đường.
Úy Nam vừa chạy vừa la hét: “Bác sĩ! Bác sĩ! Chị Lăng! Chị Lăng!”Bệnh viện ở nhà máy thường không quá bề bộn công việc.
Tiếng hét của Úy Nam khiến tất cả những bác sĩ đang rãnh tay đều chạy ra, trong đó Lăng Bách Lan là người đầu tiên chạy đến.
Nhìn thấy đứa bé trên lưng Úy Nam, đầu tiên Lăng Bách Lan có hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền đoán ra là ai.
Lăng Bách Lan bước đến ôm lấy đứa bé trên lưng Úy Nam đi về phía phòng kiểm tra.
Nhưng Úy Bội lại nắm chặt lấy ống tay áo của chị gái, chết sống không chịu buông tay.
“Bội Bội đừng sợ, chị sẽ ở bên cạnh em.
” Úy Nam vừa đặt bàn tay mình vào tay em gái vừa không ngừng an ủi cô béLăng Bách Lan kiểm tra cho Úy Bội, sau đó hỏi: “Vừa rồi em đã cho con bé ăn cái gì vậy?”“Mì thịt bò.
” Úy Nam thành thật trả lời.
Lăng Bách Lan trừng mắt nhìn cô.
“Mì thịt bò? Em cho một đứa nhỏ lâu ngày không ăn thức ăn mặn ăn mì thịt bò sao? Em cũng bản lĩnh thật đấy! Một bữa ăn mà có thể gây ra viêm dạ dày cấp tính.
”Úy Nam sững sờ: “Viêm dạ dày?”Cô y tá đang ở bên cạnh hỗ trợ nhìn Úy Bội một chút, sau đó lên tiếng giải thích:“Có lẽ em gái của cô chưa từng được ăn thịt, hay thậm chí đến cả cơm cũng không được ăn no.
Do đó dạ dày