Mỗi lần muốn trở về niên đại ban đầu thì cần phải đi ra từ cửa mình đặt chân đến đầu tiên của niên đại này.
Khương Nhượng một lần nữa trở lại cửa của trung tâm phòng cháy chữa cháy lúc trước.
Sau khi đi qua một đoạn đường đen nhánh cô lại trở lại tiệm tạp hoá rách nát của mình.Khương Nhượng ở bên kia ngây người ba tiếng đồng hồ thì khi qua bên đây, nhìn theo vị trí của mặt trời, cô ướng lượng thời gian cũng là như vậy.
Khương Nhượng kiểm tra lại túi quần áo mình vừa mua, chỗ quần áo này không thiếu một cái nào, chỉ có nhãn hàng treo ở trên quần áo thì khi xuyên qua đã tự động được sửa lại cho phù hợp với niên đại này.Vừa đẩy cửa tiệm tạp hoá muốn bước ra phía đường, Khương Nhượng liền thấy được Trình Văn Năm hiện vẫn là một chàng trai trẻ, ngây ngô, cùng một nam nhân khác mà cô không biết.
Dù sao ở cùng một chỗ với Trình Văn Năm thì chắc nam nhân này cũng chẳng phải là người tốt gì.Khương Nhượng không muốn để ý đến hai người bọn họ, cô còn đang muốn nhanh chóng bán đi số quần áo mình đã mang về đây này.
Bán xong quần áo cô sẽ đến Trình gia, giải quyết tất cả mọi thứ, về sau, bọn họ đi dương quang của bọn họ, còn cô đi cầu độc mộc của cô.Cố Thanh Thành đã ngồi xổm ở dưới gốc cây