Đầu mùa đông, đêm cũng dài.Tiếng ho của mẹ nàng vang lên không ngừng.Khương Ninh nghe, trằn trọc khó ngủ, khoác áo khoác đi đến dưới mái hiên, chuẩn bị gõ cửa thời điểm.Lão cha thanh âm vang lên: “Ngươi như vậy ho khan, sao được? Nếu không chọn một ngày, đi Bắc Thành bệnh viện nhìn xem đi.”Tiền Nguyệt Hoa xoa xoa tay, “Không đi, ta không rảnh.
Ninh Ninh cùng Lý Đại Quải sự tình, ta muốn đích thân xử lý.
Không thể làm Ninh Ninh bị một tia ủy khuất.”Phụ thân sâu kín thở dài một hơi, “Ngươi nhìn xem ngươi, rõ ràng đau khuê nữ, miệng lại rất xấu.”“Này không phải ta tì…… Khụ khụ……”“Được rồi được rồi, đừng nói chuyện, uống miếng nước.”Tiền Nguyệt Hoa uống một ngụm nước, thở một hơi tiếp tục nói: “Lão Khương, thân thể của ta không biết còn sống được đến lúc nào, hiện tại chuyện ta nhọc lòng nhất chính là Ninh Ninh, nếu ta chết rồi, ngươi nhất định phải hảo hảo chiếu cố Ninh Ninh, biết không?”Nghe những lời này.Một cổ chua xót nảy lên trong lòng.Khương Ninh cảm giác đôi mắt căng đến khó chịu, nàng ngửa đầu hít sâu một hơi.Cha nàng không cao hứng nói nhỏ: “Cái gì mà chết với không chết, đừng nói những lời này.
Ngươi nếu thật sự đau lòng con gái, miệng không cần như vậy xấu, hảo hảo cùng con gái út ở chung.”Tiền Nguyệt Hoa thở dài một hơi, “Ninh Ninh lúc này ăn mệt, đại để học ngoan không ít, ta thoáng yên tâm một ít, chỉ là đời người còn quá dài, ta liền sợ nàng đi sai.”“Hảo, hảo, đừng buồn lo vô cớ, ta lúc này cũng thấy Ninh Ninh trưởng thành không ít, sẽ không giống trước kia tùy hứng như vậy.
Ngủ đi.”“Khụ khụ…… Khụ…… ọe……”“Nguyệt Hoa!”Cha nàng kích động bắt lấy tay vợ mình, nhìn thấy trong tay nàng máu đờm, ngực cứng lại.Khương Ninh thân thể gấp gáp, tay không chịu khống chế đẩy cửa bước vào “Mẹ……”Tiền Nguyệt Hoa cùng Khương Hào Phóng căn bản không có nghĩ đến Khương Ninh sẽ đến.Tiền Nguyệt Hoa phản ứng cực nhanh thu tay, ở sau lưng dùng khăn tay lau máu đờm trên tay, “Ngươi nha đầu này, hơn phân nửa đêm không ngủ được làm cái gì? Chạy nhanh về phòng.”Khương Ninh ngồi xuống bên người Tiền Nguyệt Hoa, ôm cánh tay của nàng, “Ta đêm nay muốn cùng mẹ ngủ.”Nàng thanh âm nghẹn ngào nói.Sau đó nhìn Khương Hào Phóng, trong mắt tất cả đều là năn nỉ.Khương Hào Phóng cầm chính mình áo khoác, “Mấy tuổi rồi còn muốn cùng mẹ ngủ, còn ta dư thừa phải không? Được, ta đi cùng nhị ca ngươi ngủ, đêm đã khuya, chạy nhanh ngủ……”Hắn nói xong, nhìn mèo béo ở cửa , “Ngươi vừa về một lúc mà con mèo béo đã dính lấy ngươi rồi”Khương Ninh vỗ vỗ chỗ trống bên người , “Phì miêu, nhảy lên đây cùng nhau ngủ đi.”Mèo béo vui mừng nhảy từ mặt đất lên chân Khương Ninh cùng Tiền Nguyệt Hoa, cuộn thân mình đi ngủ.Khương Ninh đưa gối đầu cho Tiền Nguyệt Hoa, “Mẹ, ngủ đi.”Tiền Nguyệt Hoa nhìn Khương Ninh, giật mình, “Ninh Ninh, mẹ bây giờ bị cảm, ho khan, sẽ lây bệnh cho ngươi.
Ngươi vẫn trở về phòng ngủ của ngươi đi.”“Ngài đã quên, ta hiện tại thân thể rất tốt, không sợ lây bệnh.”“Ai nói, chạy nhanh trở về…… Khụ khụ…… trở về phòng của ngươi đi.” Tiền Nguyệt Hoa chỉ cần quýnh lên, lại ho khan lên.Khương Ninh cho nàng vỗ vỗ lưng, hốc mắt hồng hồng nói: “Mẹ, lúc trước ta không phải cũng bệnh đến lợi hại, ít nhiều nhờ nhị thẩm tìm thầy lang, nếu không chúng ta nói nhị thẩm lại tìm trở về, cho ngươi xem xem.”Tiền Nguyệt Hoa nhìn Khương Ninh đôi mắt đều đỏ.Buồn bực thật sự.Nha đầu này ngày thường vô tâm vô phế.Một lòng nghĩ chơi.Lúc này xem nàng ho thành như vậy, đều muốn khóc.Thật là ăn một hồi mệt, cũng biết thương mẹ.Xem nàng như vậy, bà ngữ khí liền không ngăn được lại nhẹ nhàng vài phần, “Ta hiện tại uống thuốc, chính là do thầy lang kia khai.
Đại khái do ta tuổi lớn, thân mình không tốt.”“Là vì sinh ta, hao tổn đến quá nhiều đi.
Mẹ…… Ngài không nên sinh ra ta, nhìn ngài như vậy khó chịu, ta tình nguyện không sinh ra trên thế giới này.”Khương Ninh nước mắt chung quy là ngăn không được.Trán áp lên tay Tiền Nguyệt Hoa, nước mắt không tiếng động rơi xuống.Tiền Nguyệt Hoa tâm cũng không ngăn được từng đợt nắm đau, ôm chặt con út trong lòng ngực, “Nha đầu chết tiệt kia, nói cái gì mê sảng.
Ngươi thương mẹ, mẹ trong lòng biết.
Trước ở bên ngoài chịu không