Kiếp trước chuyện giường chiếu của cô cùng Lý Đại Quải, không phải rất tốt đẹp, thậm chí có chút ghê tởm, để lại bóng ma rất lớn trong lòng cô.Sau mấy chục năm cô bôn ba trên thương trường, những chuyện này cô càng không có tiếp xúc cũng không có thời gian suy nghĩ về vấn đề này.
Cho nên chuyện giường chiếu với cô là con số không.Đồng thời cô tự cho là mình già, cho rằng mình thanh tâm quả dục, tâm lặng như nước.
Nhưng vì sao cô dựa vào gần người anh, cảm giác anh khẩn trương làm cô cũng khẩn trương theo.Đặc biệt hô hấp ấm áp của anh không ngừng phun lên cổ cô, trêu chọc mỗi tế bào, hormone trên người cô sôi trào.
Cô cẩn thận nằm xuống bên trong giường cưới, Cố Thiêm Hành nhìn chằm vào cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Anh có đôi mắt rất đẹp, trong mắt như chứa cả ngân hà.
Lúc Khương Ninh sắp chết, muốn vuốt ve khuôn mặt anh nhưng mà lúc ấy không còn sức lực.Trong nháy mắt, cô nâng tay nhẹ nhàng mơn trớn cả khuôn mặt anh, từ trên xuống dưới vuốt ve từng chút một.
Sau đó lại vuốt phẳng nếp nhăn giữa trán cho anh.
Nhưng phút giây ngọt ngào này chỉ dừng lại trong giây lát thì anh lại bắt đầu ho khan kịch liệt.
Anh cố tình đưa lưng về phía cô, cô nhìn bóng lưng đang run rẩy vì ho của anh, nghẹn ngào nói, "Đều do em không tốt, là em liên lụy đến anh"Cố Thiêm Hành nhanh chóng ngồi bật dậy, nhẹ trừng mắt nhìn cô, "Em nói cái gì vậy, lúc em ôm anh, khoảnh khắc đó anh đã quyết định sẽ phụ trách với em, chuyện của em anh đều có trách nhiệm.
Nếu em có chuyện gì, anh làm sao an tâm được?"Khương Ninh nghe anh nói chuyện rất nghiêm túc, cười nhìn anh, "Em là vợ anh, anh chính là chồng em, em vì anh làm mọi chuyện cũng là tất nhiên.
Anh ngủ, em đi nấu chút chè cho anh, được chứ?"Cố Thiêm Hành lắc đầu, " Anh không uống chè, anh muốn nói chuyện này với em""Chuyện gì anh?"Cố Thiêm Hành nhìn cô một cái rồi lại nhắm mắt lại, rối rắm nửa ngày lúc này mới nói, " Thân thể anh không tốt, chuyện động phòng của chúng ta, không cần vội vàng được không? Đợi thân thể anh tốt lên...anh muốn cho em một đêm viên mãn, cũng muốn cả đời phụ trách với em.
Thân thể của anh, anh lo lắng một ngày nào đó...liền..."Anh chưa nói xong, Khương Ninh nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi anh, nhưng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, một chút vậy thôi cũng đủ dọa ngốc Cố Thiêm Hành.Khương Ninh hôn xong liền bỏ chạy ra ngoài.
Cô chạy rồi nhưng hơi thở lại thẩm thấu vào xương tủy của anh.Cố Thiêm Hành tự cho mình là người có thành trì kiên cố, bây giờ gần như trong nháy mắt bị sụp đổ, hơn nữa cảm giác căng chặt kia tràn ra toàn cơ thể anh.Phút giây này, anh thế mà lại đỏ mặt tía tai, lưỡi nóng miệng khô, tim đập mạnh.
Động tình trong chốc lát qua nhanh, thân thể anh lại không muốn qua nhanh như vậy.
Cảm giác đau đớn lan ra toàn cơ thể, anh đè nén cắn chặt hàm răng, đồng thời ảo não, anh không nên vì một chút kỳ vọng mà đồng ý cưới cô.Anh sẽ làm hại cô, nếu một ngày nào đó, anh thật sự mất đi, cô một mình làm sao bây giờ?Anh không thể để cô trầm luân...Mà bên này, Khương Ninh chạy ra ngoài, mặt cô nóng ran.
Cô một bà già, đột nhiên chủ động thân mật như vậy, trong lòng cô vẫn rất hồi hộp.Lúc này Nghiêm Chi với đầu bếp thu dọn bên ngoài trở về, thấy Khương Ninh đứng ngốc ở phòng khách, liền hỏi, "Ninh Ninh, con sao lại ra đây, có chuyện gì vậy? Tiểu Thiêm có phải sức khỏe lại không tốt không?"Khương Ninh lắc đầu, "Ngài đừng lo lắng, không có việc gì, con muốn ra nấu cho anh ấy chút thức ăn.
Hôm nay anh ấy mệt mỏi cả ngày cũng không ăn cái gì vào bụng.""Chuyện này sao để con làm được, con đi nghỉ ngơi đi, để mẹ làm cho"Nghiêm Chi thật sự xem Khương Ninh là con gái mình mà yêu thương.
Khương Ninh nhìn Nghiêm Chi vội đến đầu tóc rối loạn thì nói, " Mẹ ơi, để con nấu cho""Bé con, con vừa gọi ta là gì vậy?""Mẹ...!ngài không phải là mẹ của con sao?Nghiêm Chi nghẹn ngào gật đầu, "Đúng, đúng" Bà vừa nói tay vừa run rẩy từ trong túi lấy ra bao lì xì đưa cho Khương Ninh, " Đây là bao lì xì sửa miệng, con nhất định phải nhận""Ngày mai lúc