Nhóm dịch: Uất Kim HươngMã Hồng Mai là một người có chí khí.
Tuy không xinh đẹp như Cố Giai Tuệ, tính tình cũng không được tốt như Lưu Văn Tú nhưng làm việc lại nhanh nhẹn, đặc biệt là khi ra đồng, sức một người bằng hai người, có thể sánh với sức làm của cánh đàn ông.
Cũng vì thế mà cô ta luôn cảm thấy mình chịu thiệt thòi, cứ lần nào về đằng ngoại là mẹ ruột đều dạy cô ta phải lấy lòng mẹ chồng thế này thế kia.“Chắc chắn mẹ chồng con sẽ thích Cố Giai Tuệ và Lưu Văn Tú hơn, hai đứa nó một đứa thì xinh xắn, một đứa thì hiền lành.
Càng là thế con càng phải biết lấy lòng mẹ chồng, được ưu ái thêm phần nào hay phần đấy.
Công việc tốt như lái xe chở hàng mà bà ta không cho chồng con thì con phải cố gắng xin thêm ít đồ ăn, rảnh rỗi thì đấm lưng bóp chân cho bà ta, dù ít dù nhiều cũng phải moi bằng được chút gì đó.
Không thích cũng phải để bụng, ngoài mặt cứ giả vờ cho tốt là được.”Mã Hồng Mai ghi lòng tạc dạ những lời này, cứ rảnh rỗi là sẽ tươi cười đi hầu hạ mẹ chồng.
Lý Ái Liên được nịnh bợ sung sướng vui vẻ quá, đương nhiên là càng ngày càng thấy Mã Hồng Mai vừa mắt, dần dà bà ta lại lén đưa tiền, bột mì, trứng gà cho cô ta, muốn gì cho nấy.Thế nhưng Mã Hồng Mai vẫn cứ cảm thấy mẹ chồng thiên vị Lưu Văn Tú và Cố Giai Tuệ, chính mình được ưu ái bao nhiêu mà vẫn cảm thấy không đủ.Lúc này nghe Thiết Xuyên và Bảo Ni nói, Lưu Văn Tú bật khóc.“Mẹ, đều là người một nhà, sao mẹ lại làm như thế? Thảo nào con cứ thắc mắc mãi, cùng ăn cơm giống nhau mà con cái nhà chú ba vừa to vừa khỏe, con con thì gầy ốm bao nhiêu.
Con hỏi mẹ chứ, con có làm ít việc hơn người khác bao giờ?”Lý Ái Liên cũng không biết giấu mặt vào đâu: “Con đừng nghe trẻ con nói bậy, nào có giấu riêng bột mì hay trứng gà gì!”Lưu Văn Tú cắn môi đứng dậy đi vào bếp.
Dưới sàn có dấu chân ướt, cô lần theo dấu vết dễ dàng tìm thấy bột mì và trứng gà được giấu kín.Mã Hồng Mai sốt hết cả ruột, Lý Ái Liên liếc cô ta một cái ý bảo đừng nói chuyện, để bà ta xử lý.“Văn Tú, bột mì với trứng gà này là mẹ giấu, định để dành lâu lâu lấy ra cải thiện bữa ăn, con đừng nghĩ nhiều…”Nhưng làm sao Lưu Văn Tú có thể không nghĩ nhiều, cô nhìn hai đứa con gái, một đứa con trai