Nhóm dịch: Uất Kim HươngCô giấu kỹ đồ Thẩm Quốc An gửi về, khi bản thân quay đầu muốn đi, hai đứa trẻ còn nhỏ chưa thể trông cậy được vào đứa nào, cũng không biết tính cách Thẩm Quốc An ra sao, bây giờ cô có thể cất trữ được bao nhiêu thì cất bấy nhiêu, đến lúc đó ly hôn thì để lại cho hai đứa trẻ những thứ này cũng tốt.Cố Giai Tuệ vừa giấu đồ xong, Đại Oa và Tiểu Oa đã trở về.
Vừa vào cửa, Đại Oa khóa cửa ngay lập tức rồi đưa cho Cố Giai Tuệ một lá thư."Ba gửi về đó mẹ ạ."Cố Giai Tuệ ngẩn ra: "Ba con gửi về hả? Sao nó lại ở chỗ con?""Mẹ quên rồi sao? Mỗi lần ba gửi đồ về đều gửi hai phần, một phần bị bà cướp đi, còn một phần lén để chú đưa thư đưa cho con, để con đưa cho mẹ."Cố Giai Tuệ vỗ trán một cái, cô mau chóng nhớ lại, đúng thật là có chuyện như vậy nhưng cô quên béng đi mất!Cô mở thư ra, lập tức trợn to hai mắt!Nét chữ trên giấy cô quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, trước kia cô từng vô tình nhìn thấy bài thi của Quách Am, nét chữ cứng cáp rồng bay phượng múa trên đó gần như đã làm tan chảy trái tim cô chỉ trong nháy mắt.Mà chữ trong bức thư này giống với nét chữ của Quách Am đến bảy, tám mươi phần trăm, chỉ là cộng thêm nét trưởng thành, hơi có cảm giác viết ngoáy, thêm cả một chút nỗi nhớ nào đó.Tim cô đập thình thịch đọc từng câu từng chữ."Giai Tuệ,Nhận được tiền thì cất kỹ, cố gắng đừng đưa cho bất kỳ ai.
Lần này anh không gửi đồ cho em, em xem em thích gì thì lấy tiền mà mua, không cần lo lắng cho anh.
Anh ở bên ngoài mọi chuyện rất tốt,