Nói chuyện là một người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn, đeo kính, ông ấy ở gần mấy người cởi giày, cũng chịu tội nhiều hơn.
Tô Cẩm Tú vừa nghe vậy biết ngay có người lấy mình ra làm cái cớ.
Đúng lúc cô cũng thật sự không muốn ở lại toa xe này, chịu đòn tấn công của vũ khí hóa học.
Cho nên, cô lập tức quay lại mỉm cười yếu ớt với nhân viên xe lửa:"Cháu không sao, chỉ là mấy hôm trước cháu mới bị trúng nắng, thực sự không dễ chịu lắm, mà đầu hơi choáng váng, sợ là lát nữa sẽ nôn ra.
"Nói xong, cô còn làm một tiếng nôn khan.
Nhân viên xe lửa thấy sắc mặt của cô gái gầy yếu này quả thực rất xấu, chỉ sợ cô xảy ra mệnh hệ gì, lập tức bước nhanh tới:"Đồng chí, cô đi theo tôi ra đây.
"Tô Cẩm Tú gật đầu, xách túi của mình định đi theo, không ngờ vừa đứng dậy, trước mắt lại hoa lên, cả người mềm rũ ngã phịch xuống.
Nhân viên xe lửa vội vàng gọi đồng nghiệp tới, hai người khiêng Tô Cẩm Tú ra khỏi toa xe.
Người đàn ông trung niên lúc trước lấy Tô Cẩm Tú ra làm cái cớ cứ thế trơ mắt nhìn cô rời khỏi toa xe.
Tô Cẩm Tú được đưa tới phòng của nhân viên để nghỉ ngơi.
Tuy rằng không gian không lớn, nhưng có ghế mềm, bên trong còn có một chiếc giường nằm, nhân viên xe lửa đặt cô nằm xuống giường.
Tô Cẩm Tú lấy ra hai chiếc bánh quy và