"Vâng, mẹ em bảo em quay về Kinh Thị nhận công việc của bà, trở về thành phố ở.
""Quay về thành phố? Cũng không tệ, hiện giờ thanh niên trí thức về nông thôn có thể quay về thành phố rất ít, nhưng mà mẹ em cũng rất thương em, lại nhường công việc cho em.
Đúng rồi, mẹ em là người ở nhà máy nào trên Kinh Thị? Chưa biết chừng chị còn có người quen đấy.
"Nhân viên xe lửa nghe thấy Tô Cẩm Tú sắp về thành phố ở, thái độ lập tức nhiệt tình hơn nhiều.
"Mẹ em là công nhân xưởng dệt.
""Xưởng dệt à, trùng hợp quá, lãnh đạo cũ của chị hiện giờ cũng đang ở xưởng dệt.
"Tô Cẩm Tú kinh ngạc tròn mắt:"Còn có chuyện trùng hợp đến vậy sao, đây đúng là duyên phận.
""Không phải sao, đừng nhìn chị bây giờ là nhân viên xe lửa, lúc trước đã từng làm ở hội liên hiệp phụ nữ, hiện giờ lãnh đạo cũ của chị đang làm chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ ở xưởng dệt đấy.
" Nhân viên xe lửa nói đến đây, không khỏi hất cằm, trong mắt toàn là sự tự hào.
Về phần vì sao từ hội liên hiệp phụ nữ lại chuyển sang hệ thống đường sắt thì tất nhiên chị không nhiều lời.
"Người ta đều nói hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, lúc trước em không tin, bây giờ thì tin rồi.
" Trong mắt Tô Cẩm Tú hiện lên vẻ ngưỡng mộ, nhìn nhân viên xe lửa huênh hoang.
"Chỗ chị còn có hạt dưa, em gái ăn đi.
"Nhân viên xe lửa