"Đám Chí Dương nhà bà cũng đâu kém, cháu thấy rất tốt mà.
"Dương Quế Hoa lập tức hoàn hồn: "Chúng nó đều hiếu hảo, Chí Khôi biết ông Hàn nhà bà bị thấp khớp, không phải còn gửi mấy cái bao đầu gối da dê cho bà đấy thôi?""Nhưng vẫn còn kém Tú Nhi, vừa nghe thấy chị bị ngã, đã lập tức quay trở về.
"Bà Chu vừa nói, vừa lấy khăn tay ra lau lệ ở khóe mắt:"Chí Khôi theo binh đoàn ra biên cương, không biết đời này còn gặp lại hay không, Quế Hoa à, tôi nói một câu không nên nói, con cái không cần nó phải có bao nhiêu tác dụng, chỉ cần ở bên cạnh, cho dù cãi vã với tôi, trong lòng tôi cũng không cảm thấy khổ sở.
"Dương Quế Hoa thở dài: "Đúng vậy, con trai đi xa ngàn dặm, mẹ già ở nhà lắng lo, ở tuổi này của cháu không được một đêm nào ngủ ngon.
""Lần này thì tốt rồi, Quốc Tử cũng sắp về nhà mà Tú Nhi cũng đã trở về.
Con cái đều ở bên người, chị không cần gì phải lo lắng nữa.
" Bà Chu lau sạch nước mắt, giọng nói cũng nhẹ nhõm hơn: "Vừa vặn chị chuyển công tác cho Tú Nhi, cả nhà đoàn viên, vui vẻ biết bao.
"Dương Quế Hoa mím môi, không tiếp lời.
Tuy bà bị ngã gãy chân, nhưng không phải là không dưỡng thương tốt, bà đã làm đến tổ trưởng trong xưởng dệt, tiền lương mới tăng ba đồng.
Theo tính toán của bà, bà vẫn muốn mình quay về làm việc, về phần Tú Nhi, cùng lắm là sau đó