Bà Chu chỉ nói ý, sau đó đứng dậy nói một câu "tôi quay về nấu cơm" rồi vẫy tay đi ra cửa.
Đến phòng bếp, bà đã thấy Tô Cẩm Tú ngồi xổm dưới đất, không ngừng bỏ trứng gà từ trong bao vào trong lu gạo, hai đứa trẻ ngồi xổm bên cạnh cô, đôi mắt như phát sáng, thèm thuồng cắn ngón tay.
"Nhiều trứng gà vậy à?" Bà Chu đi đến nhìn, thấy trong lu gạo có hơn hai mươi quả trứng gà, Tô Cẩm Tú vẫn còn đang nhặt từ trong vào.
"Gà do người trong thôn nuôi, nhà nào cũng có dự trữ trứng, lần này cháu quay về đã đổi được khá nhiều.
"Nói xong, cô lấy hai quả trứng gà nhét vào trong tay bà Chu:"Mấy ngày hôm nay nhờ có bà chăm sóc mẹ cháu, bà cầm hai quả về nấu canh uống.
""Ôi trời, làm sao không biết xấu hổ như thế chứ?" Tuy bà Chu nói vậy, nhưng lại không từ chối, nhét hai quả trứng gà vào trong túi tạp dề.
Hai quả trứng cũng là đồ ăn đấy.
Kinh Thị không phải là nông thôn, chỉ có thể len lén nuôi hai con gà, trứng gà đẻ ra cũng không đủ dính răng bọn trẻ con.
Bà Chu hài lòng gật đầu:"Được rồi, bà quay về nấu cơm trưa đây.
"Nói xong bà ra về.
Cơm trưa!Bàn tay đang cầm trứng gà của Tô Cẩm Tú đột nhiên run lên, cô không biết làm cơm, phải làm sao bây giờ?"Anh ơi, em muốn ăn trứng gà! Ực! "Trong