Cùng lúc đó, trong chuồng bò, một thanh niên xách theo túi vải đi vào trong, đưa cho Tống Thanh Hoa:"Thanh niên trí thức Tô đã quay về thành phố, sau này không trở lại nữa, những thứ này về sau anh giữ lại tự ăn đi.
"Tống Thanh Hoa nhận lấy túi vải, mở ra bên trong là một cân kẹo.
Kẹo này là do anh tích góp rất lâu mới đủ tiền mua.
"Cô ấy quay về đâu?""Cô ấy là người thủ đô, đương nhiên là về thủ đô, sau này không còn là người cùng đường với chúng ta nữa.
Nếu anh thực sự muốn cảm ơn người ta, thì để chuyện này vào trong bụng, đừng tìm người ta nữa.
"Tô Cẩm Tú rất mệt, ngay cả cánh tay cũng mỏi nhừ đến mức không nhấc lên được, nhưng cô không thể kêu mệt, vẫn phải mỉm cười, vội vàng cầm hộp cơm đến căng tin.
Thực đơn trong căng tin hôm nay là củ cải hầm, củ cải trắng cắt khúc to, đun lên, thêm dầu, cuối cùng cho ít hành lá là xong.
Trong mắt Tô Cẩm Tú, đây là thứ có thể cho vào danh sách đen, vậy mà có rất nhiều người tranh nhau.
Lúc cô đi vào căng tin, thiếu chút nữa bị người phụ nữ phía sau đẩy bắn ra ngoài.
Cũng may bên cạnh cô là một cây cột, cô ôm lấy nó để giữ thăng bằng.
"Cô không sao chứ.
" Bên cạnh có người đỡ lấy Tô Cẩm Tú.
Tô Cẩm Tú quay đầu lại, thấy là một cô gái trắng trẻo mập mạp, để mái tóc ngắn, nhưng mình không quen