Qua giờ nghỉ trưa, máy móc lại một lần nữa khởi động, Tô Cẩm Tú tê dại đưa con thoi qua lại trước máy dệt, thỉnh thoảng lại liếc Hứa Hồng Mai một cái, còn có thể nhìn thấy nụ cười tươi rói của đối phương.
Tô Cẩm Tú: "! "Cô thật sự muốn khóc.
Cô giả vờ mệt mỏi, đứng thẳng người, đỡ thắt lưng, ánh mắt quét một vòng quanh phân xưởng, sau đó nhìn thấy một nữ đồng chí mặc áo Lênin, tay mang theo sổ, từ bên ngoài đi vào.
Chỉ thấy chủ nhiệm phân xưởng đầu tiên là nói với nữ đồng chí câu gì đó, sau đó đi tới máy dệt bên cạnh Tô Cẩm Tú.
Tô Cẩm Tú liền vội vàng đi tới lấy chai nước uống, nghe ngóng chủ nhiệm sản xuất nói:"Phòng kế toán bên kia tới, nói là tiền trợ cấp của Tiểu Hồ được phát xuống rồi, chị đi qua đó ký tên cầm tiền về.
Chị cũng đừng đau lòng quá, sự hy sinh của Tiểu Hồ rất vĩ đại, chúng ta sẽ mãi mãi ghi nhớ trong lòng.
"Tiền Phương ở máy dệt bên cạnh nghe vậy thì vành mắt đỏ lên.
Bà vừa lau nước mắt vừa gật đầu: "Ôi, bây giờ tôi qua ngay.
""Đừng buồn quá.
" Chủ nhiệm sản xuất vỗ vai Tiền Phương, sau đó đi lướt qua bà tới bên cạnh Tô Cẩm Tú:"Công nhân đến làm thời vụ thay chị Dương mấy hôm trước đã đến phòng kế toán tính tiền lương, cô cũng qua phòng kế toán ký đi.
""Vâng, em sang ngay bây giờ.
" Tô Cẩm Tú vội vàng đặt chén nước xuống, bấy giờ bên cạnh