Ngô Lan Lan thở dài, giọng nói nũng nịu, dựa sát vào người chồng:"Cẩm Quốc, anh không vì bản thân mình, thì cũng phải nghĩ cho con trai chúng mình, lẽ nào anh nhẫn tâm để con của anh có hộ khẩu nông thôn cả đời sao? Hơn nữa! tiền lương của một mình anh phải nuôi ba mẹ con chúng em cũng rất vất vả.
"Tô Cẩm Quốc giơ tay lên ôm lấy vợ, trong lòng cũng bắt đầu tính toán.
Nghĩ một lúc, tư tưởng anh ta cùng bắt đầu dao động:"Nhưng mà Tú Nhi! ""Chúng ta cố gắng một chút, tích góp thêm ít tiền, một hai năm nữa chúng ta tích góp đủ tiền rồi sẽ đi tìm một công việc, đón em ấy trở về.
"Tô Cẩm Quốc hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trần xe, không nói gì, Ngô Lan Lan cọ mặt lên cổ anh ta.
Chị ta biết, Tô Cẩm Quốc đã đồng ý rồi.
Ngô Lan Lan hạ mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt con trai, trong đầu đang nảy ra ngàn vạn suy nghĩ.
Chỉ cần chị ta nhận được công việc của mẹ chồng, cả đời này Tô Cẩm Tú đều không thể trở về, không về thì cũng không có cơ hội gặp Phó Ủng Quân , tương lai không thể trở thành phu nhân tướng quân.
Đợi kỳ thi đại học được mở lại, bất kể là Tô Cẩm Tú thi vào trường đại học nào, quay trở về vẫn phải gả cho người thôn Hạ Hà.
Cả đời này Ngô Lan Lan vẫn là chị dâu của Tô Cẩm Tú, vĩnh viễn hơn cô