Chuyện này trở thành chấp niệm trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mạng Cát Tuyết.
Có lẽ là bởi vì chấp niệm này, mẹ con Cát Ánh Tuyết ở vương triều Khang Tuấn mới có thể sống lại lần nữa.
Đều là người làm mẹ, Cát Ánh Tuyết vô cùng hiểu được cách làm của Cát Tuyết.
Mẹ con chị sống lại một lần nữa, sống ở một niên đại rất khoan dung với phụ nữ, ở đây tốt hơn gấp biết bao nhiêu lần so với vương triều Khang Tuấn, đương nhiên là chị và con gái rất cảm ơn.
Không những muốn phụng dưỡng bố mẹ của Cát Tuyết, mà còn phải tìm cho ra tên cặn bã đã hải mẹ con Cát Tuyết thê thảm như vậy, để báo đáp mối ân mạng sống.
Chỉ là… thời gian đã qua hai tháng rồi, không biết con gái có tìm được người không nữa…Tháng năm không khí trong lành, thoải mái dễ chịu.
Trường học ở thị trấn Doãn Hồng vừa đánh chuông tan học, trong lớp ba của khối tám, tiếng nói tuyên bố tan học của giáo viên vừa dứt thì các học sinh phía dưới không chịu yên nổi, đã vội vàng cho sách vở vào túi đóng lại, gọi nhau í ới rồi chạy ra ngoài.
“Cát Tường! Đợi lát nữa chúng ta đến quầy bán đồ ăn vặt mua kẹo cao su đi, mẹ tớ cho tớ năm xu, có thể mua được mấy cái.
Đến lúc đó cậu…”Sau khi Cố Hiểu Linh nhét sách giáo khoa vào một cách lộn xộn, quay đầu về phía người ngồi cùng bàn với mình, khi đối mặt với khuôn mặt trắng